“Các hạ......”
Từ Dương cười khẽ: “Không cần nói, ta hiểu rõ tâm tư của ngươi.”
“Muốn giải quyết triệt để phiền phức trước mắt chỉ có một biện pháp, mượn nhờ sức mạnh của thư viện.”
Nguyên Hạo Thiên nghe vậy suýt chút nữa phun ra ngụm máu tươi.
Hắn thầm nghĩ thư viện kia không phải đều bị mấy người các ngươi gần như phá hủy rồi sao? Làm gì còn sức mạnh?
“Hiện tại Nguyên Dương đế quốc muốn ổn định thế cục, nhất định phải tìm biện pháp thể hiện được thực lực của mình. Về thực lực của tu sĩ, trải qua mấy lần tranh đấu, cao thủ trưởng lão đường đỉnh tiêm các ngươi đã tổn thất không ít, có thể nói tổn thương nguyên khí nặng nề, trong thời gian này cần phải nghỉ ngơi lấy lại sức.
Về phương diện quân đội, một khi phát binh trước những thế lực khác sẽ hao người tốn cửa, không thu lại được, nếu dây dưa quá lâu thì được không bằng mất.
Vì vậy, cách duy nhất để chứng minh thực lực của Nguyên Dương đế quốc là mượn nhờ thư viện. Thư viện là chỗ nào chứ? Đó là nơi bồi dưỡng những tài năng tương lai cho đế quốc, nếu như có thể mượn nhờ tên tuổi của Thánh Hồn học viện, chiếm vị trí đầu trong cuộc tỉ thí võ của thập đại thư viện Tam Thiên Đạo Châu, thế lực bên ngoài cũng sẽ không dám đánh chủ ý đến Nguyên Dương đế quốc nữa.”
Nghe Từ Dương giải thích một phen, Nguyên Hạo Thiên chợt cảm thông suốt, ít nhất về tầm nhìn và cảnh giới hắn đều kém xa Từ Dương.
“Cảnh giới các hạ như thế, thực sự không đơn giản!”
Từ Dương cười nhạt phất tay: “Đây cũng không phải tình huống quá khó khăn, chẳng qua ngươi là người trong cuộc nên không nhìn rõ. Long mạch biến mất khiến ngươi không nghĩ gì được, những tên tay sai không sạch sẽ quáy rối phán đoán của ngươi, chỉ cần ngươi vững vàng, dựa vào nội tình, Nguyên Dương đế quốc sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.”
Những lời phân tích này của Từ Dương như cho Nguyên Hạo Thiên uống thuốc an thần.
“Các hạ, còn nửa tháng, đại hội thư viện thi đấu ba năm Tam Thiên Đạo Châu tổ chức một lần, thập đại thư viện đều sẽ phái những đội ngũ tinh anh nhất của mình dự thi. Phụ trách chủ trì thịnh hội này là Thiên Vân Tông, một thế lực trung lập vĩnh viễn ở Tam Thiên Đạo Châu, là cơ hội tuyệt vời để đế quốc chứng minh sức mạnh tuyệt hảo của mình, trẫm sẽ hạ lệnh để bọn họ chuẩn bị một chút!”
“Không cần.”
Từ Dương cười nhìn Nguyên Hạo Thiên. “Với những thủ hạ vô tích sự này của ngươi thật không thể tin cậy được, giữ lại mấy thân tín thủ hộ hoàng cung, còn chỉ tiêu của học viện lần này hay đội hộ tống đi theo ngươi đều do ta tự mình bố trí, cam đoan Nguyên Dương đế quốc sẽ có đội hình khiến tất cả thế lực Tam Thiên Đạo Châu phải kinh ngạc.”
“Chuyện này......”
Lúc đầu Nguyên Hạo Thiên còn có chút sợ hãi, lo lắng lời nói của Từ Dương quá phóng đại, nhưng khi hắn đối mặt với đôi mắt sáng ngời có thần của Từ Dương, những sợ hãi lo lắng trong lòng cũng lập tức tan thành mây khói.
“Trên triều đình ngươi cảm thấy người nào giống nội gián không? Nếu có hãy tập trung bọn họ lại và mang theo năm trăm thân vệ đi cùng. Ta đoán những tên sâu mọt ẩn trong triều đình chắc chắn sẽ xuống tay với các ngươi trước khi đến Thiên Vân Tông, đến lúc đó người của ta sẽ kịp thời xuất hiện, tranh thủ tận diệt một lần, làm vậy loạn trong giặc ngoài đều có thể giải quyết!”
Nguyên Hạo Thiên không nói hai lời, hành lễ đối với Từ Dương.
Nên biết rằng, Nguyên Hạo Thiên là Hoàng đế đế quốc này nhưng trước mặt Từ Dương hắn giống như gốc cỏ dại bấp bênh, một khi không có Từ Dương che chở, nhất định sẽ chụp lên đầu hắn cái mũ thần phục, lúc đó hắn sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.
Kế hoạch được sắp xếp hoàn tất sau mấy ngày, Nguyên Hạo Thiên lại khôi phục tư thái vốn có, xử lý chuyện trong triều đâu vào đấy, hết thảy mọi thứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Mà mấy người Từ Dương cũng đang tranh thủ thời gian này tu luyện, mãi đến mười ngày sau, Nguyên Dương đế quốc chính thức tiếp nhận thư mời do sứ giả Thiên Vân Tông gửi tới, bày tỏ rõ ràng muốn tham gia hoạt động võ đạo của thập đại học viện.
Thật tình từ đầu đến cuối, Nguyên Hạo Thiên đều không đi gặp lãnh đạo thư viện, tất cả đều giao cho Từ Dương.
“Lão đại, chúng ta thật sự giúp Nguyên Dương đế quốc dự thi sao? Nói thật, chuyện của bọn họ chẳng có quan hệ gì với chúng ta.”
Long Khôn nhịn không được hỏi. Tuy tiểu tử này trước đó là một phần của thư viện, cũng xem như là một thành viên của Nguyên Dương đế quốc nhưng từ lúc lão thần bí Phượng Hoàng tộc rời khỏi Tàng Thư Lâu, hắn đã đi cùng mấy người Từ Dương, không xưng là người của thư viện, không có hứng thú tham dự vào chuyện của Nguyên Dương đế quốc.
“Thứ nhất, Long Tàng chúng ta đã nắm giữ, điều này đã ảnh hưởng đến Nguyên Dương đế quốc, giúp bọn họ làm chút chuyện cũng là điều dễ hiểu. Thứ hai, ta muốn nhân cơ hội này va chạm cùng các tinh anh Tam Thiên Đạo Châu, nhìn xem có tin tức hoặc manh mối nào khác về Long Tàng không? Đây là một cơ hội tốt để quan sát.”
Bạch Liên Tuyết cũng gật đầu đồng ý.
“Không sai, hầu như thập đại thư viện có thể bao quát toàn bộ tu sĩ trẻ tuổi tinh anh nhất Tam Thiên Đạo Châu, ngũ đại đế quốc trong Đạo Châu đều hết sức xem trọng, nếu giành vị trí đầu trong một trận chiến, lợi ích rất rõ ràng.”
Lăng Thanh Thù hờ hững khoát tay: “Chúng ta cũng đang nhàn rỗi, đi vòng vòng cũng tốt, biết đâu có thể phát hiện điều gì khác liên quan tới Long Tàng, như vậy chúng ta cũng lời lớn rồi.”
Ba ngày sau, nhóm người Từ Dương và một ngàn Long quân hảo hộ Nguyên Hạo Thiên cùng xuất phát, đi về phía Thiên Vân Tông ngoài mấy ngàn dặm.
Kỳ thực với vị trí địa lý của Nguyên Dương đế quốc trong ngũ đại đế quốc mà nói, đây là nơi cách Thiên Vân Tông xa nhất, nhưng mặc kệ thế nào, chuyến này Nguyên Hạo Thiên cũng bắt buộc phải làm.
Thập đại thư viện Tam Thiên Đạo Châu, có năm đại viện đứng sau lưng ngũ đại đế quốc Đạo Châu. Năm mạch còn lại thì được cự phách tông môn Đạo Châu hơn mười mấy vạn năm chưởng khống, mỗi một tông môn đều không phải là hạng người bình thường.
Bởi vậy trận chiến này có cường độ khác xa với trận chiến trong Thánh Hồn thư viện.
Tuy nhiên, đối với đội ngũ có cấu hình đỉnh cao như mấy người Từ Dương, đối thủ cường đại hay không phải là vấn đề, chỉ cần mấy người Từ Dương muốn, đừng nói lấy được hạng nhất, cho dù diệt toàn bộ tùy tùng của ngũ đại đế quốc này cũng không phải không làm được.
Lần này, bọn họ đại diện cho Nguyên Dương đế quốc mà ra tay, dùng khí thế cường đại không gì sánh được của mình chấn nhiếp các đế quốc khác.
“Các hạ! Ngươi thật sự đã chuẩn bị xong?”
Trong Long liễn, Từ Dương được Nguyên Hạo Thiên mời ngồi bên cạnh, nhìn dáng vẻ của hắn dường như trong lòng vẫn lo âu thấp thỏm.
Trên thực tế, ngoài Từ Dương, bây giờ trong tay Nguyên Hạo Thiên không có mấy người có thể tuyệt đối tin tưởng, những túi rượu túi gạo kia khi gặp khó khăn căn bản không có chút tác dụng, hắn cũng hàng hoàng lo sợ.
“Ha ha, ngươi cứ yên tâm đi, đã có người của ta thì mặc kệ những người kia có ý đồ xấu gì, chỉ cần dám đến, không ai được sống sót rời đi.”
Nguyên Hạo Thiên nghiêm túc gật đầu, đưa tay cầm chén rượu uống một hơi cạn sạch.
Bỗng nhiên, tiếng ngựa hí kéo dài truyền đến, đội ngũ ngay lập tức ngưng lại.
“Không tốt, có mai phục!”