"Hả? Sao khí tức của ngươi đột nhiên trở nên mạnh như vậy? Thật khiến cho người ta kinh ngạc, lão phế vật Thao Thiết kia chắc cũng tàn phế rồi hả?"
Đối mặt với sự châm chọc của Thác Bạt Hồng, Từ Dương cũng chỉ hừ lạnh một tiếng: "Ngươi biết không? Khi ngươi nói ra câu này, kết cục của ngươi cũng đã được định. Dám vũ nhục bạn bè của ta, ngươi nhất định phải trả giá đắt."
"Phốc, ha ha... bạn bè? Ta không nghe lầm chứ? Cũng chỉ kề vai chiến đấu một trận, đúng là tự dát vàng lên mặt, tuy lão già kia sắp biến thành thức ăn của ta, ít nhất cũng là linh chủng Hồng Hoang cấp bậc tổ thú, ngươi chỉ là một con kiến hôi cũng dám cùng hắn xưng huynh gọi đệ?"
Từ Dương có chút buồn cười.
Bởi vì hắn phát hiện cho tới bây giờ, Thác Bạt Hồng còn vọng tưởng có thể thôn phệ nội đan của Thao Thiết.
"Ồ, Thác Bạt huynh, nếu như ngươi còn ôm ý nghĩ như vậy, chỉ sợ làm ngươi thất vọng rồi."
Từ Dương tâm niệm vừa động, ở giữa trán một đạo ánh sáng màu xanh hiện lên, hình dáng khổng lồ của Thao Thiết trong nháy mắt từ sau lưng Từ Dương huyễn hóa ra, tiếng gào thét kinh khủng rung động toàn bộ huyễn cảnh không gian, hung hăng đạp một cước vào lòng Thác Bạt Hồng.
"Đồ khốn, ngươi thà bị hiến tế cho Từ Dương cũng không chịu cống hiến ra nội đan của mình sao? Đây chính là uy nghiêm của tổ thú Hồng Hoang à? Hiến tế cho một Nhân tộc ngươi không cảm thấy thật đáng buồn sao?"
Thao Thiết cười lạnh: "Dù không nói đến giao tình, ta cũng biết đi theo Từ Dương tất có thịt ăn, chỉ cần hắn không chết, hắn có thể bảo đảm ta không chết. Đạo lý đơn giản như vậy ngươi nghĩ mãi cũng không rõ sao? Ngu xuẩn, rất nhanh thôi ngươi sẽ bị nghiền nát."
Thác Bạt Hồng vô cùng tức giận, Thao Thiết hiến tế có nghĩa là hắn sẽ không có cơ hội lấy được nội đan, dù hắn có thể tiêu diệt Từ Dương nhưng sau khi hiến tế, nửa mạng Thao Thiết đã dung nhập vào trong huyết mạch của Từ Dương, căn bản Thác Bạt Hồng không có khả năng lợi dụng.
Có thể nói phút giây Thao Thiết hoàn thành hiến tế, âm mưu của Thác Bạt Hồng cũng đã thất bại thảm hại.
Chuyện duy nhất bây giờ hắn phải làm là giết sạch những người bên cạnh Từ Dương, bao gồm cả bản thân Từ Dương.
"Nội đan của Thao Thiết đã không lấy được, ta cũng không kế thừa sức mạnh Long Nguyên nhưng lại có biện pháp khiến nó chân chính trở thành con rối của ta, một con rối mang theo Long Nguyên hoàn chỉnh bên người, ta cũng có thể làm gì thì làm, Từ Dương, nhận lấy cái chết đi!"
Thác Bạt Hồng tức giận hô lớn, trong lòng bàn tay nhanh chóng ngưng tụ ra khô lâu màu xanh lá, ánh mắt Quỷ Ảnh Tu La trống rỗng nhanh chóng được thắp sáng, dưới sự thao túng của Thác Bạt Hồng nó phóng về phía Từ Dương.
"Ngươi cứ về nghỉ ngơi đi, ta tự mình giải quyết được. Trước khi ta giúp ngươi chữa trị thương thế khỏi hẳn, ngươi không được tham gia chiến đấu."
Từ Dương vô cùng chu đáo thu hồi Thao Thiết vào trong cơ thể, khiến lão gia hỏa này chứng kiến mà ngẩn ngơ, nhưng trong lòng nó vô cùng ấm áp, vì nó biết lần hiến tế này nó đã chọn đúng.
"Đến đây đi!"
Từ Dương bộc phát chiến ý, chủ động xông về phía Quỷ Ảnh Tu La thực lực Thần Anh cảnh đại viên mãn.
Tốc độ cực hạn không ngừng lóe lên, chủy thủ Quỷ Ảnh Tu La đâm vào trong thân thể Từ Dương, tốc độ mắt thường khó có thể phân biệt được.
Đáng tiếc, khi chủy thủ của nó cắm trên người Từ Dương nhưng không có cách nào đột phá cương khí thủ hộ của hắn.
"Cái gì? Làm sao hắn ta cường đại đến vậy?"
Mấy người Long Khôn xem cuộc chiến hoàn toàn ngẩn ra.
Bọn họ biết Từ Dương rất mạnh, nhưng phòng thủ thuần túy thì Huyền Vũ Chân Công của Long Khôn áp đảo Từ Dương.
Nhưng hôm nay, Từ Dương có thể hoàn toàn dựa vào nhục thân cứng rắn chống lại một kích của Thần Anh cảnh đại viên mãn.
"Xem ra, sau khi Thao Thiết hiến tế cho Đại lão thì tấn công và phòng thủ của Đại lão đều tăng phúc quá nhanh, cường độ thân thể như vậy phối hợp với bản năng thiên phú vốn có, ngay cả khi hắn không thể tấn công vẫn khiến hắn bất bại. "
Trong lòng mọi người vô cùng phấn chấn, nhìn thấy Từ Dương cường đại như vậy bọn họ đều hết sức kích động, Nữ đế vui mừng liên tục gật đầu.
"Hừ, tốc độ của ngươi thật sự rất nhanh, đáng tiếc, hiện tại ở trước mặt ta đã không còn cơ hội phản kháng."
Bỗng nhiên Từ Dương giương tay vồ tới, ánh mắt Quỷ Ảnh Tu La hiện lên một tia hoảng sợ.
Nên biết rằng, lúc này linh hồn nó đã bị Thác Bạt Hồng khống chế, không có ý thức tự chủ, loại sợ hãi này thuần túy xuất phát từ bản năng khi đứng trước lực lượng tuyệt đối.
Từ Dương hất văng thân thể dung hợp của Quỷ Ảnh Tu La ra ngoài, cả người nó như bao tải bay ra vài trăm thước, nặng nề rơi xuống đất.
"Trời, làm vậy có tàn nhẫn quá không? Trực tiếp đánh cận chiến cũng có thể nghiền ép thích khách đỉnh cấp sao?"
Mấy người Long Khôn hít sâu một hơi, nha đầu Tiểu Đoàn Đoàn khiếp sợ, hung hăng dụi mắt, dáng vẻ kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi.
Trong mắt bọn họ Từ Dương không phải là tu giả luyện cận chiến, tuyệt đối xếp vào vị trí người da mỏng.
Nhưng là một tu giả nắm giữ năng lực tấn công mạnh mẽ, bỗng nhiên chống chịu đòn cực tốt, tuyệt đối là cơn ác mộng của đối thủ.
Thác Bạt Hồng hoảng sợ nhìn con rối mạnh mẽ của hắn không chịu nổi một kích, trong nội tâm âm trầm đi mấy phần.
"Đáng chết! Quả nhiên ngươi kế thừa không ít chỗ tốt, Từ Dương, ngươi cướp đi thứ vốn thuộc về ta, ta muốn ngươi trả lại gấp đôi."
Thác Bạt Hồng vọt lên không trung, đinh lần nữa thi triển La Sinh Môn, nhưng lần này Từ Dương không để hắn toại nguyện.
"Chỉ là diễn trò, trước mặt ta ngươi không thể sử dụng một chiêu hai lần. Lần này ta sẽ nghiền ép tất cả của ngươi."
Từ Dương lạnh lùng nói, Vĩnh Hằng thần kiếm thuận thế bay ra.
Thác Bạt Hồng cười như đang muốn đào tẩu, đột nhiên phát hiện hư không chỗ hắn đứng đột nhiên bị siết chặt, cảm giác giống như bị sức mạnh thôn phệ của Thao Thiết khóa lại, thân pháp bị hạn chế cực lớn.
"Muốn chạy trốn à? Không dễ dàng như vậy đâu."
Vĩnh Hằng thần khí phối hợp với năng lực giam cầm của thiên phú thôn phệ hoàn mỹ bộc phát, Thác Bạt Hồng cả kinh, tự hiểu bản thân không có cách nào tránh né, chỉ có thể quay người trở lại, hắm mắt chống đỡ một kích này, nhưng cái giá mà hắn phải trả cũng tương đối lớn.
Coong.
Lớp vỏ Bát Trảo Trùng Hoàng cứng rắn bị Vĩnh Hằng thần kiếm mạnh mẽ đánh trúng, xuất hiện một tầng vết nứt, bản thân Ma thú hiến tế thống khổ rên lên, khiến Thác Bạt Hồng bị thúc ép phun ra một ngụm máu tươi.
"Được, thật mạnh mẽ."
Từ Dương quỷ mị đáp xuống trước mặt Thác Bạt Hồng, bản năng thôn phệ kèm theo lực hấp thụ cường đại, khiến Thác Bạt Hồng cảm nhận được uy áp trước nay chưa từng có.
Điều tiếc nuối duy nhất của lần hiến tế này là Từ Dương không thể kế thừa hôi sắc lĩnh vực của Thao Thiết. Vốn Từ Dương không dám hi vọng xa vời có thể kế thừa thôn phệ, chỉ mong có thể kế thừa được sức mạnh lĩnh vực, kết quả lại ngược lại, hắn lấy được thiên phú bản năng mạnh nhất.
Sức mạnh lĩnh vực trên thực tế không thuộc phạm trù thực lực bản thân tu giả Nhân tộc, nhưng lại có tác dụng phụ trợ khá rõ ràng trong thực chiến.