TRUYỆN FULL

[Dịch] Luyện Khí Mười Vạn Năm

Chương 332: Trầm Ngư tế

Tuyết bay khắp nhân gian, bao phủ thế giới này trong một làn áo bạc, mang đến sữ tĩnh mịch và bình yên.

Dường như khói lửa hỗn loạn không thể lưu lại chút dấu vết trong thế giới băng tuyết.

Đám người đi theo đội băng giáp hộ vệ dẫn đầu đi về về phía trước, mỗi bước chân bước ra trong khoảnh khắc lập tức biến mất, bọn họ quay đầu nhìn lại cũng không nhìn thấy dấu vết.

Không biết đi bao xa, cuối cùng trong tầm mắt cũng xuất hiện một tòa lâu đài màu đen không cao lớn lắm, tạo thành sự tương phản rõ nét với màu bạc phủ đầy đất.

"Chỉ là một tòa quân doanh ngoài thành mà giống hệt tòa thành, có cần khoa trương vậy không? Xem ra Băng Tuyết Thần Triều các ngươi rất có tiền!"

Tiểu Đoàn Đoàn nói giọng trẻ con trêu chọc, dường như trong thế giới ảo tưởng nha đầu này là một đứa ham ăn lại tham tiền.

"Tiền tài đối với chúng ta mà nói cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, mỗi người chỉ sinh hoạt trong Băng Tuyết Thần Triều trời sinh đều có thể khống chế sức mạnh băng tuyết, đây là nơi biệt lập với toàn bộ đại lục, chúng ta không cần bất kỳ thế lực bên ngoài nào can thiệp. Chúng ta có thể có được mọi thứ mình muốn, thứ duy nhất có giá trị với chúng ta chỉ có thể là nội đan mà các ngươi cống hiến."

Đám người nghe vậy, đều cảm thấy lão đại Từ Dương phán đoán như thần, nếu như dùng cái khác chỉ sợ bọn họ phải đến hơn trăm lần.

Đương nhiên, có Từ Dương ở đây thì dù không có phần lễ gặp mặt này mọi người cũng tin tưởng hắn sẽ có biện pháp khác để lên đảo thành công.

Bởi vì chuyện hắn muốn làm trước giờ chưa thất bại lần nào.

Thủ lĩnh hộ vệ dẫn mấy người Từ Dương tiến vào trước cửa quân doanh, xung quanh có không ít binh lính đang nghỉ ngơi nhìn về phía bên này với ánh mắt khác thường, nhìn ra được bọn họ có bản năng bài xích đối với người bên ngoài.

"Mấy vị này là khách quý của vương cung, ai cũng không cho phép lơ là, các ngươi ra ngoài tuần tra, để doanh trại cho mấy vị này nghỉ ngơi tạm thời, buổi tối Vương tử sẽ đích thân đến nghênh đón."

"Vâng!"

Sau khi nghe thủ lĩnh nói xong, những binh sĩ một mực khom lưng cúi đầu, rất tự giác rời khỏi tòa thành.

"Chẳng biết tại sao, ta luôn cảm thấy binh sĩ ở chỗ này không giống con người mà giống một cổ máy làm nhiệm vụ vì sinh tồn hơn. Chẳng lẽ vì chúng ta là người phàm tục nên bọn họ lạnh lùng đến mức đó sao?"

Linh Dao rất ít khi chủ động phát biểu ý kiến, nhưng dù sao nàng cũng xuất thân từ lính đánh thuê, bởi vậy rất quen thuộc với trạng thái sinh hoạt trong quân doanh. Các chiến sĩ ở cùng nhau ăn thịt uống rượu, cùng làm nhiệm vụ, cùng nghỉ ngơi, cả ngày trò chuyện không hết chủ đề. Đây là nơi ngưng kết tình cảm, không giống như tòa lâu đài này, bên ngoài tinh xảo nhưng nội tâm băng lãnh trống rỗng.

Đợi mấy giờ, mọi người như bị hoàn cảnh nơi này đè nén.

"Ta nói này, nếu không chúng ta đi ra ngoài một chút, ở nơi này quá buồn bực, cảm giác lạnh lẽo giống như ở trong hầm băng vậy."

Lão đại của Ngũ Kim Hoa theo bản năng khoanh tay, đi đến bên cạnh Từ Dương.

Lăng Thanh Thù là người thẳng tính, nghe mấy nha đầu này nói lạnh, trực tiếp đốt sức mạnh hỏa diễm sưởi ấm cho mọi người.

"Ồ, Hỏa thần đại lão, không phải cơ thể mọi người lạnh, ngươi thật đúng quá ngay thẳng!"

Dù sao trong thế giới ảo tưởng, nha đầu này cũng sinh tồn trong bộ lạc trên thảo nguyên, làm sao có thể so sánh với Long Khôn, một đứa trẻ lớn lên trong vòng xoáy mưu toan tính toán hàng ngày ở kinh đô Thần quốc, nên nàng ngay thẳng cũng là bình thường.

"Quên đi, chờ một chút. Nơi này có chút cổ quái, chẳng lẽ các ngươi không chú ý đến nơi này không lưu lại dấu vết sao? Giống như băng tuyết có thể bao trùm hết thảy, không có gì có thể lưu lại dấu vết. Ta lo lắng nếu chúng ta đi loạn, sẽ rất dễ bị lạc."

Lời của Từ Dương vừa nói ra Vô Song cũng đồng ý: "Không sai, ít nhất trước khi gặp người của vương thất, chúng ta đừng lộn xộn thì tốt hơn, hiện tại mọi chuyện còn chưa rõ ràng, chỉ sợ đến nơi này cũng không đơn giản như vậy."

Đám người lần lượt gật đầu, cũng không nói gì thêm nữa, dựa vào nhau rất nhanh đã buồn ngủ, từng người bắt đầu chợp mắt trong đại sảnh chính giữa tòa thành.

"Các vị, đội ngũ Anh Vương Tử điện hạ đã đến rồi."

Thủ lĩnh hộ vệ lần nữa tiến vào tòa thành lớn tiếng nói, mấy người Từ Dương tinh thần phấn chấn, không kịp chờ đợi vội đi ra ngoài.

Vừa đi ra tòa thành, đám người nhìn thấy trong hư không một con phi điểu màu trắng vô cùng to lớn, mang theo một thanh niên anh tuấn mặc lễ phục màu bạc, sau lưng có mấy chục thân vệ mặc trang phục chỉnh tề.

Quan sát khí tức trên người bọn họ, sức chiến đấu binh lính thân vệ cường đại hơn thủ lĩnh hộ vệ trước mặt này nhiều.

Anh Vương Tử, chính là con trai thứ ba của quốc vương Băng Tuyết Thần Triều này, những tin tức khác hiện tại còn chưa rõ.

Chỉ nghe Vô Song nói, Tam Vương tử trời sinh có khí chất u buồn, rất được yêu thích trong Băng Tuyết Thần Triều, không ít nữ nhân Thần Triều xem hắn là tình nhân trong mộng.

Khi phi điểu hạ xuống, Anh Vương Tử đạp tuyết đi về phía trước, trên khuôn mặt u buồn cũng lộ ra nụ cười chào hỏi, đi đến trước mặt mấy người Từ Dương.

"Băng Tuyết Thần Triều-Anh, hoan nghênh mấy vị bằng hữu đã đến."

"Vương tử điện hạ khách khí rồi, chúng ta là người ngoài, vốn không nên đến quấy rầy. Chỉ vì muốn tìm một người bạn cũ nên bất đắc dĩ, xin hãy thứ tội."

Vương tử không nói nhiều, gật đầu khẽ cười nói: "Đây không phải chỗ nói chuyện, mời các vị theo ta vào thành một chuyến."

Trong chốc lát đằng không mà lên, phi điểu vỗ cánh lớn bao phủ mọi người trong đó, cộng với màn sáng thủ hộ đã ngăn cách gió tuyết lạnh thấu xương. Điều càng khiến người ta sợ hãi hơn chính là nhiệt độ cơ thể của phi điểu, nó khiến mọi người ở trên lưng cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Rất nhanh, cảm giác lạnh lẽo và trống rỗng trước mắt dần biến mất, thay vào đó là sự phồn hoa thịnh vượng.

Băng Tuyết thành mênh mông rộng lớn, hàng ngàn ngôi nhà đèn đuốc sáng trưng, mặc dù vẫn bị băng tuyết bao phủ nhưng không còn cảm giác hiu quạnh lạnh lẽo như doanh trại ngoài thành kia.

"Ôi, thì ra đấy mới là dáng vẻ chân chính của Băng Tuyết Thần Triều, khác hoàn toàn với doanh trại bên ngoài kia, nơi này vô cùng náo nhiệt."

Anh Vương Tử cười khẽ: "Thật ngại quá! Vốn ta nên lập tức ra thành đón tiếp, chỉ vì gần đây trong cung có một số việc nên chậm trễ thời gian. Đúng rồi, các người đã đưa cho phụ vương ta viên nội đan kia, phụ vương rất thích, mọi người cứ yên tâm."

Từ Dương cười khẽ lắc đầu: "Anh Vương Tử điện hạ không cần phải khách khí. Chúng ta trực tiếp đến hoàng cung hay là..."

"Đến phủ đệ của ta trước, ta vinh hạnh được phụ vương chỉ thị chiêu đãi các vị, ba ngày sau Thần Triều chúng ta có lễ lớn, đến lúc đó ta sẽ tự mình dẫn các ngươi vào cung gặp mặt phụ vương ta."

"Lễ lớn?"