"Làm phiền rồi, chúng ta đi thôi."
Từ Dương nói thầm.
Bởi vì trước đó Anh Vương Tử đã đồng ý với hắn trong vòng ba ngày sẽ có kết quả, với năng lượng của hắn, trong vòng ba ngày tìm kiếm một người trong nội thành này cũng không quá khó khăn.
Nhưng hiện tại vẫn chưa thấy động tĩnh.
Trên đường đi, mọi người được ngồi cùng một chiếc xe tinh xảo, khi đoàn xe đến ngã tư, xung quanh vang lên tiếng hò reo vui sướng.
Đám người lần lượt kéo màn che nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng nhìn thấy cảnh tượng hết sức lạ thường.
Hai bên trái phải có ba đội xe ngựa mặc trang phục khác biệt, mỗi đội nhân mã vô cùng nghiêm túc, trên người mặc trang phục đưa tang, dân chúng hai bên đường không ngừng cổ vũ xe ngựa, giống như đang nhìn đội ngũ rước dâu…
"Trời ơi, chuyện quái gì đang xảy ra với những đội ngũ này vậy?"
Thủ lĩnh hộ vệ đi theo trong xe khẽ cười nói: "Là thế này, Trầm Ngư tế là ngày lễ trọng đại để Thần Triều giao lưu với Nhân Ngư nhất tộc bên trong Vô Tận Hải được tổ chức ba năm một lần. Trên thực tế, nguồn gốc sức mạnh băng giá của Băng Tuyết Thần Triều nằm dưới hòn đảo bên trong Vô Tận Hải.
Phía dưới đảo này, có một con cự thú biển cả trên trăm vạn năm tuổi, chính sức mạnh thuộc tính băng tuyết của nó đã khiến Băng Tuyết Thần Triều bất hủ vạn năm, mà Nhân Ngư Nhất tộc chính là nhất mạch sinh linh ở dưới hòn đảo phụng dưỡng cự thú băng tuyết, trong mắt vạn dân Thần Triều có địa vị rất cao.
Cách ba năm một lần, Thần Triều sẽ chọn ra sáu mỹ tử tuyệt sắc có tư chất cao nhất trong vạn chúng sinh ở nội thành, hiến tế cho lãnh tụ Nhân Ngư Nhất tộc nên mới gọi là Trầm Ngư tế, nhằm củng cố mối giao hảo đời đời giữa Thần Triều vương thất và Nhân Ngư nhất tộc.
Vừa rồi các ngươi thấy sáu đội xe trắng, chính là đội của sáu người được may mắn chọn hiến tế trong Trầm Ngư tế. Vốn các nàng có xuất thân bình thường nhất trong tòa thành này nhưng vì có tư cách tham gia Trầm Tư tế nên gia tộc của các nàng cũng hưởng tước vị thừa kế mãi mãi."
Đám người Từ Dương nghe vậy nhịn không được hít sâu một hơi.
"Dùng phương thức bán mình để đối lấy phú quý vĩnh viễn cho người nhà, dạng vinh quang này không cần cũng được!"
"Khụ khụ..."
Tiểu Đoàn Đoàn bộc lộ cảm giác tự phát, Long Khôn bên cạnh nhắc nhở, dù sao trong chiếc xe ngựa này cón có người của vương cung.
"Không sao, đồng ngôn vô kỵ, các ngươi là khách ngoại lai, không cần thiết nhất định phải thích hợp với truyền thống của chúng ta."
Tất cả mọi người bắt đầu trở nên trầm mặc, có lẽ là bởi vì tính đặc thù của Trầm Ngư tế đã khiến tâm tình của mọi người chùn xuống mấy phần.
Xe ngựa đi tới cửa vương cung, lúc mấy người Từ Dương xuống xe đúng lúc nhìn thấy phụ tá đắc lực bên cạnh Anh Vương Tử, cũng là bạch y thân vệ Thống lĩnh Bạch mà hắn ta tín nhiệm nhất, chủ động đến chào hỏi, một đạo hồn niệm phóng vào trong hồn hải của Từ Dương.
Cùng một thời gian, Từ Dương đã chia sẽ hồn niệm này cho Vô Song bên cạnh.
Giữa Từ Dương và Vô Song chưa đạt đến trình độ cộng minh hoàn mỹ như với Nữ đế, nhưng tinh thần lực của Vô Song còn cao hơn Từ Dương mấy phần, hồn hải quá cường đại cũng làm cho nàng và Từ Dương đạt được hiệu quả cộng minh trong thời gian ngắn.
"Kết quả điều tra đã có, không tìm được người ngươi muốn gặp kia. Phạm vi điều tra trong toàn bộ Băng Tuyết Thần Triều. Trước mắt có hai loại khả năng, thứ nhất người ngươi muốn gặp không ở bên trong tòa Thần thành, mà thuộc Nhân Ngư Nhất tộc dưới hòn đảo, thứ hai nữ nhân này chính là một trong sáu người Trầm Ngư tế hôm nay."
Từ Dương cùng Vô Song liếc nhau, sắc mặt ngưng trọng khẽ gật đầu.
"Làm phiền rồi, Bạch Thống lĩnh."
"Trước tiên vào cung rồi nói!"
Dưới sự hộ tống của Bạch Thống lĩnh, mọi người một đường hướng về Băng Tuyết đại điện. Băng Tuyết Thần Triều là cung điện trang nghiêm thần thánh nhất, khắp nơi tràn đầy khí tức băng hàn vô cùng thuần túy, cho người ta một loại cảm giác hoa lệ không gì sánh kịp.
Vì Trầm Ngư tế, trong toàn bộ vương cung đại điện đã vô cùng náo nhiệt, ngày này là thời gian các quý tộc tụ tập bên trong tòa Thần thành, mỗi người cầm ly rượu riêng phần tụm năm tụm ba tán gẫu, chờ đợi mấy người quốc vương giá lâm.
Mà trong điện, bắt mắt nhất là đại biểu của sáu nhà đồ trắng, bọn họ trở thành đối tượng thế lực các phương tranh nhau lôi kéo.
"Bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Mấy người Long Khôn vây quanh Từ Dương hỏi thăm.
"Lập tức hành động, trước khi người của vương tộc xuất hiện, nhất định phải biết rõ Liên Tuyết có phải là một trong sáu tiểu thư Trầm Ngư tế không?"
"Hiểu rõ!"
Kết quả là mấy người trong đội lập tức giải tán, chọn một nhà trong đó xem như mục tiêu chủ động làm quen.
Ngũ kim hoa rất thông minh, chọn một nhà trong đó có công tử trẻ tuổi mặc đồ trắng mà lôi kéo, năm nha đầu này có dung mạo xuất chúng như thế, đương nhiên sẽ dễ dàng khiến đối phương chú ý.
"Vị ca ca này, mạo muội hỏi một câu, người được chọn trở thành mỹ nhân Trầm Ngư là gì của ngươi?"
"Là muội muội ta."
"A, ra là thế..."
Đại tỷ năm Kim Hoa dẫn người này qua một bên, bốn tỷ muội còn lại bắt đầu chào hỏi những quý tộc xung quanh, thừa dịp đối phương không chú ý, ánh mắt đại tỷ lóe lên, đưa hình dáng Liên Tuyết vào đầu đối phương.
Đợi một lúc hồn niệm không đáp lại, bên trong hồn hải đối phương không có chút dao động. Điều này cho thấy mỹ nhân Trầm Ngư nhà này không phải là Bạch Liên Tuyết.
"Thứ lỗi vì không tiếp chuyện được."
Sau khi thăm dò, Ngũ Kim Hoa nhìn Từ Dương lắc đầu.
Long Khôn chọn một mỹ nữ áo trắng đi tới, sau khi tiếp xúc một phen cũng phát hiện không phải.
Linh Dao và Lăng Thanh Thù bên kia cũng bất đắc dĩ lắc đầu, trước sau năm nhà lần lượt cho ra đáp án không phải, chỉ còn một nhà cuối cùng. Người mặc đồ trắng là một trung niên nam tử, vây quanh ông ta là đông đảo quan lớn trong triều, trong đó bắt mắt nhất là công tử trẻ tuổi mặc võ trang màu trắng.
Người này chính là ca ca của Anh, Nhị Vương tử Vũ của Băng Tuyết Thần Triều
"Muốn ta đi không?"
Âm thanh Vô Song vang lên trong đầu Từ Dương, nhưng lần này, Từ Dương lại lắc đầu.
"Ta tự mình tới! Ta cảm thấy thân phận người nhà này không tầm thường."
Hắn nhẹ nhàng bước chân đi về phía trước, không đợi Từ Dương đến bên cạnh, nam nhân trung niên mặc đồ trắng kia chậm rãi quay đầu lại.
Điều khiến Từ Dương không nghĩ tới là trong ánh mắt của người trung niên này thoáng qua sự ưu thương, dường như ông ta cũng là người duy nhất không vui vẻ khi nữ nhi bị tuyển chọn.
Rất nhanh Từ Dương nghe người xung quanh nơi đó nói ông ta chính là Thần Thiên sư, một Vương tộc của Băng Tuyết Thần Triều, một thiên sư xem thiên tượng để bói quẻ cho vương thất, dường như ông ta đã sớm tính ra nữ nhi nhà mình bị một kiếp nạn như vậy, lão giả mới mặt ủ mày chau.
Chẳng qua khi ông ta xoay người lại, đối mặt với Từ Dương, trong nháy mắt vể mặt nhanh chóng thay đổi.
Trong mắt ông ta, có lẽ Từ Dương chính là người có thể cứu vãn được vận mạng của nữ nhi mình.