An bài xong mọi chuyện, Từ Dương liền mang theo Vô Song hỏa tốc rời khỏi phủ của Vũ vương tử, thừa dịp bóng đêm còn chưa hoàn toàn tan đi, tiến thẳng tới phủ của Anh vương tử.
"Hình như ngươi có chuyện gì muốn nói với ta."
Khi hai người xuyên qua đường phố, Từ Dương đột nhiên bình tĩnh mở miệng. Trên thực tế, ngay cả Vô Song muốn đối với mình nói cái gì, hắn cũng cơ hồ đã đoán ra được đại khái.
"Ngươi thật sự cảm thấy, Vũ vương tử này đáng tin sao?"
"Nếu như ngươi nhất định phải để cho ta lựa chọn một người để tin tưởng giữa hai người bọn họ, vậy ta nhất định lựa chọn Anh."
Vô Song cười khẽ: "Vậy thì vì sao ngươi còn đáp ứng hắn?"
"Rất đơn giản, hiện tại loại giả thiết này cũng không tồn tại, ta chỉ muốn tìm được tung tích của Bạch Liên Tuyết mà thôi, hai người bọn họ, ai có thể kế thừa vương vị, kết cục như thế nào, đều không phải chuyện ta phải quan tâm. Còn người Anh vương tử đích xác không tệ, nhưng hắn ta không hoàn thành lời hứa với ta, đồng nghĩa với hắn nhất định phải trả giá lớn, bao gồm cả sinh mệnh của hắn."
Lúc này đây, Vô Song thật sự thấy được một mặt bá đạo trái ngược với ôn hòa của Từ Dương!
Nam nhân này chưa từng định nghĩa mình là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn, đó không phải là chuyện hắn phải làm, là một thành viên của đại lục mênh mông này, một người tu luyện dốc lòng tu hành, chuyện duy nhất mà hắn cần làm, chỉ có bảo vệ tốt người mình quan tâm.
Về phần quá trình như thế nào, Từ Dương căn bản không quan tâm. Cho dù vì hành trình này của Bạch Liên Tuyết, bản thân sẽ bị toàn bộ Băng Tuyết thần triều nguyền rủa, vậy thì làm sao?
Hai người này triển khai thân pháp cực hạn, tốc độ này cũng không phải là chuyện đùa, không qua bao lâu, hai người đã một lần nữa trở lại trước phủ Anh Vương Tử vô cùng quen thuộc này.
"Vương tử các ngươi đâu?"
Cách đó không xa liền thấy Bạch thống lĩnh một mình đứng ở cửa.
Chỉ là không biết vì sao, sắc mặt Bạch lại bình tĩnh đến kỳ lạ, ánh mắt nhìn về phía Từ Dương cùng Vô Song tựa hồ cũng khác với lúc trước.
Hắn không nói một lời, cũng không có ngăn trở hai người Từ Dương, cứ như vậy bình tĩnh nhìn hai người lướt qua bên cạnh mình, trong ánh mắt tựa hồ còn ẩn chứa một loại tình cảm khó có thể nói thành lời.
Không có lấy một bóng người!
Trong cung điện lớn như vậy, chẳng những không nhìn thấy bóng dáng Anh vương tử, ngay cả những binh lính tùy tùng dưới trướng ngày thường hắn cũng không thấy bóng dáng.
"A, ngươi có nhìn thấy không? Tại sao hắn ta lại tránh mặt ta? Có lẽ hắn ta đã làm xong chuẩn bị để đối mặt với cái chết."
Từ Dương rõ ràng là có chút tức giận, hắn chán ghét cái loại cảm giác bị người lừa gạt này. Mà trước đó, mỗi một người ý đồ lừa gạt Từ Dương, cơ hồ đều đã ngã xuống.
"Ngươi không cảm thấy, Bạch Thống lĩnh ở ngoài cửa kia, có chút cổ quái sao?"
Vô Song cùng Từ Dương liếc nhau, lập tức làm cho Từ Dương tỉnh ngộ, liên tưởng đến năng lực độc đáo của Anh vương tử mà Vũ vương tử nói cho hắn biết lúc trước, hai người không nói hai lời lập tức lao ra khỏi cửa phủ, những đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Bạch.
"Nếu như ta đoán không sai, Bạch hẳn là Anh vương tử. Trên người hắn không có nửa điểm khí tức giết chóc, chứng tỏ phán đoán của chúng ta về hắn lúc trước đều là chính xác, người này hẳn là đang ẩn giấu chuyện khó nói nào đó."
Vô Song còn đang cố gắng trợ giúp vương tử kia giải thích, tuy rằng người kia không có bất kỳ quan hệ gì cùng nàng, nhưng nàng không hy vọng Từ Dương luôn luôn bình tĩnh, lại bởi vì chuyện Bạch Liên Tuyết mà mất đi lý trí, trong lúc quá mức xúc động sẽ làm ra chuyện không thể bù đắp.
"Ta có biện pháp truy tung được hướng đi của bọn họ!"
Vô Song thần tự vừa động, nhìn xuống tuyết trắng dưới chân này, đột nhiên nhận được linh cảm hứng cùng dẫn dắt.
Điểm vào mi tâm một cái, thế giới tinh thần giống như đại dương mênh mông của Vô Song tản mát ra từng đạo dao động kim sắc, nhanh chóng bao phủ trước cửa cung điện Anh Vương Tử.
Vô số điểm sáng điên cuồng đi khắp nơi xung quanh, những ánh sáng kia giống như bụi bặm lấp lánh lặng yên rơi xuống, trong vòng một canh giờ, đã phác họa ra rõ ràng mỗi một dấu vết của cung điện.
Ở những nơi có khí tức nồng đậm, màu sắc sẽ trở nên rất đậm, mà những nơi không có người đặt chân qua, thì chỉ có một đạo quang ảnh mờ nhạt.
Trong vòng một canh giờ này, Vô Song thông qua vết tích linh khí phân bố tại mỗi một khu vực, phán đoán ra quỹ tích đào tẩu của Bạch.
Không thể không thừa nhận, linh hồn lực trình độ như vậy, cho dù là Từ Dương trong thế giới huyễn tưởng cũng không cách nào làm được, nếu trở lại thế giới thực, kế thừa hoàn chỉnh Thiên Sứ chi tâm, có lẽ Từ Dương còn có thể chống lại một phen.
Ít nhất trong hệ thống của thế giới huyễn tưởng, đây gần như là trình độ mà chỉ có Thần mới có thể làm được.
"Không hổ là lãnh tụ tinh thần của Thần chi quốc, người mang tín ngưỡng chi lực, cường độ linh hồn như vậy thật sự là hiếm thấy!
Từ Dương ở trong đáy lòng cảm khái một đợt, sau đó cùng Vô Song lao ra khỏi cung điện, dọc theo quỹ tích do quang mang mờ nhạt phác họa ra, một đường truy tung.
Làm cho hai người thật không ngờ chính là, đi tới một hồi, cư nhiên lại đuổi tới nơi vô cùng quen thuộc kia, chính là trên cây cầu đá, mặt nước phản chiếu ánh trăng soi sáng lòng người kia.
Mơ hồ nhìn thấy, bên cạnh Bạch có một nữ hài đang kịch liệt tranh cãi cái gì đó.
Bá bá!
Hai người Từ Dương cùng Vô Song thuận thế vững vàng rơi xuống đất, khí tức vững vàng tập trung ở trên người hai người trước mặt.
"Còn định tiếp tục chạy trốn sao? Bạch thống lĩnh... Không, hẳn là nên gọi ngươi là Anh vương tử điện hạ mới đúng."
Nữ nhân thanh lệ cũng mặc bạch y trước mặt đột nhiên quay đầu lại, trong ánh mắt hiện lên một tia khiếp sợ cùng sợ hãi.
Nữ nhân này tuy luận tư dung thì không cách nào so sánh với trưởng công chúa Vô Song, nhưng chỉ nhìn dung mạo cũng coi như tuyệt hảo, ở giữa Băng Tuyết thần triều, cũng tìm không ra người nào đẹp hơn nàng.
Quan trọng hơn là trong quốc gia này, người có tư cách mặc một thân y phục như của nàng, đều là thành viên trong vương tộc.
"Các ngươi... chính là cường giả bên ngoài?"
"Không sai. Chúng ta vốn là bằng hữu của Anh vương tử, nhưng hiện tại, chúng ta hẳn là địch nhân, Vũ vương tử trở thành người hợp tác với chúng ta."
Nữ nhân kia dường như có vẻ rất sốt ruột, sắc mặt lạnh hơn vài phần: "Vì sao! Vì sao ngươi lại nguyện làm kẻ rắp tâm hại người kia?"
"Đúng như lời ngươi nói, chúng ta cũng không thuộc về Băng Tuyết thần triều, tới nơi này vẻn vẹn chỉ là vì tìm kiếm người ta muốn gặp, ai có thể giúp ta đạt thành tâm nguyện, ta liền làm bằng hữu của người đó. Anh vương tử thất tín với ta, lại ngay cả một lời giải thích cũng không có, ngươi bảo ta làm sao còn có thể tin tưởng hắn?"
Từ Dương vừa dứt lời, Bạch ở phía sau một lần nữa huyễn hóa ra bộ dạng thật của mình, quả nhiên chính là Anh vương tử.
"Tiểu Nam, đừng cố gắng vì ta nữa, ta đã nói rồi, quẻ tượng của chiêm tinh sư không thể nghịch chuyển, ta chung quy vẫn phải chết trong tay những người bên ngoài này, cho dù ta có lòng giúp bọn họ, cũng sẽ không có kết quả."
"Không! Ngươi không làm gì sai, tại sao phải tin vào số mệnh? Chẳng lẽ ngươi không biết, chiêm tinh sư cũng là người của Vũ vương tử?"
Anh bất đắc dĩ lắc đầu: "Ta đã từng có ý muốn cố gắng, nhưng chung quy cũng chỉ là kết cục như vậy. Linh lực của Vũ ở trên ta, ta căn bản không phải là đối thủ của hắn, ngươi biết đấy, ta vốn cũng không có ý định làm vương gì, ở cùng một chỗ với ngươi chính là tâm nguyện duy nhất của ta, có lẽ đây là kết cục tốt nhất của ta."