Giọng Từ Dương lạnh lẽo vang lên, khí tức Tu La tùy ý phóng xuất. Dường như trong nháy mắt, những tạp binh có tu vi tương đối thấp lập tức bị quét sạch, tất cả hư ảo che lấp đều sụp đổ trở thành hư vô.
"Ngươi chính là con mồi kia sao?"
Rất nhanh, một giọng nói già nua dần dần truyền ra, một lão giả tóc bạc chậm rãi đi ra khỏi bóng tối.
Khí tức người này rất mạnh, so với Anh Vương Tử cường đại hơn không chỉ một cấp.
Điều khiến Từ Dương và Vô Song cảm thấy ngạc nhiên hơn là trong trong bóng tối không có sinh vật khác tồn tại, chỉ có một mình lão ta đi ra mà thôi.
"Chỉ một mình ngươi? Ai cho ngươi tự tin đối mặt với chúng ta?"
Từ Dương nhịn không được lên tiếng hỏi.
Tuy không quá quen thuộc nơi này nhưng Từ Dương tự hỏi nếu hắn và Vô Song bộc phát toàn lực, thì ngay cả toàn bộ Băng Tuyết Thần Triều hai người cũng có thể liên thủ tiêu diệt được, đừng nói chi Nhân Ngư tộc trốn ở dưới hòn đảo tìm kiếm sự che chở này.
Nhưng Từ Dương đến nơi này không phải để giết người, chỉ muốn mang Bạch Liên Tuyết đi, nếu như đối phương thức thời, hành trình này sẽ rất vui vẻ, nếu đối phương ngoan cố chống cự, đành phải tiếp nhận sự tức giận Vương.
"Ta phải thừa nhận, hai người các ngươi rất mạnh, chỉ tiếc là thế giới Nhân Ngư có quy tắc lĩnh vực của mình. Dù các ngươi có thực lực mạnh hơn nữa, một khi xuống đây đều bị quy tắc đặc biệt nơi này hạn chế, cũng chỉ mặc cho người ta chém giết."
Từ Dương cười khẽ: "Ta không muốn ở đây nghe ngươi nói nhảm, gọi Nhân Ngư chủ của các ngươi ra đây, gọi luôn cả nữ nhân Nhân Ngư lĩnh vực vừa mới đến kia nữa."
Ông lão tóc xám khẽ thở dài lắc đầu: "Quả nhiên là hai kẻ cứng đầu, nếu đã vậy chúng ta đành lấy sức mạnh Nhân Ngư trủng chiêu đãi hai vị một chút."
Lão giả vỗ tay một cái, lập tức Từ Dương và Vô Song cảm nhận được quanh thân thể bọn họ sức mạnh băng sương tơ nhện yếu ớt bắt đầu thức tỉnh.
Khi sức mạnh này không ngừng tăng cường, khí tức băng hàn dưới chân Từ Dương và Vô Song dần dần trở nên ngưng trọng, đáng sợ hơn, bên trong cỗ khí tức này ẩn núp sức mạnh pháp tắc bắt đầu hiển hóa.
"Nghĩ không ra, lĩnh vực sinh hoạt Nhân Ngư tộc mà cũng có được pháp tắc của chính mình, nhất định có liên quan đến Băng Tổ Cự Thú đang ngủ say kia."
Vô Song khẽ cau mày, chỉ bằng vào sức mạnh pháp tắc này không uy hiếp được nàng và Từ Dương, chỉ khi nào sức mạnh pháp tắc tồn tại hoàn chỉnh thật sự, hành trình lần này của hai người sẽ có thêm biến cố khó lường.
Nên biết rằng, pháp tắc theo một ý nghĩa nào đó chính là sức mạnh dẫn dắt để sáng tạo thế giới, một khi hệ thống pháp tắc tồn tại hoàn chỉnh, thì ảo cảnh không gian được bố trí này đều có có thể tồn tại.
Mặc dù thực lực của Từ Dương và Vô Song rất mạnh mẽ, căn bản không sợ thủ đoạn của đối phương, nhưng bọn họ lại sợ bị vây trong địa phương quỷ quái này, bị đối phương trì hoãn vô thời hạn.
Dù sao nơi đây cũng là địa bàn của người ta.
Không xuy xét do dự nhiều, Từ Dương vung thanh Tu La thần kiếm chém xuống khoảng không trước mặt.
Một vết rách hư không vô cùng dữ tợn nổi lên.
"Đi!"
Từ Dương nắm tay Vô Song nhanh chóng xông vào trong đó, hành động vô ý này lại khiến Vô Song chấn động linh hồn rất lớn.
Trong ấn tượng, đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được bàn tay Từ Dương lại nóng đến vậy.
"Cái gì? Hai người kia đã cường đại đến mức có thể tùy ý xé rách pháp tắc sao? Rốt cuộc bọn họ có lai lịch thế nào?"
Lão giả tóc bạc thầm nhủ, hai tay không ngừng bắt đầu động tác, tựa như hết thẩy sức mạnh trong không gian Nhân Ngư trủng này đều tùy ý lão sử dụng.
Từ Dương và Vô Song hóa thành hai đạo quang mang lại xuất hiện, lần này, Từ Dương tức giận hơn trước nhiều, lạnh lùng nhìn khắp xung quanh.
"Nghe này, ta đã cho ngươi cơ hội. Ngươi chọc giận ta, lãng phí cơ hội này, vậy ta đành phải khiến cho tất cả Nhân Ngư trủng vì ngươi mà đền bù sai lầm."
Vừa nói xong, hai tay Từ Dương nắm chặt Tu La kiếm, hắc khí kinh khủng nhanh chóng bộc phát, ánh sáng Tu La vô tận trong đầu tuôn ra bốn phía.
Ngoại trừ ánh sáng vàng nhạt bao phủ quanh người Vô Song bảo vệ nàng, tất cả chiến trường Nhân Ngư trủng nhanh chóng bị luân hãm.
Sức mạnh Tu La thuộc tính bản nguyên bắt đầu phát ra uy lực, nó căn bản không phải sức mạnh thuần túy có thể hoàn chỉnh thể hiện ngang ngược, mà đi kèm theo còn có thuộc tính mục nát đặc thù, làm cho toàn bộ vong hồn trong Nhân Ngư trủng phát ra tiếng rên rỉ.
Từ xa nhìn tới, lúc này Từ Dương như chúa tể vong hồn ngạo nghễ đứng trong luyện ngục, thống trị hết thẩy mọi thứ trong bóng tối.
"Ngươi, ngươi..."
Lão giả tóc bạc triệt để sợ hãi, lão thề đời này lão chưa nhìn thấy đối thủ nào đáng sợ như Từ Dương.
Sự sợ hãi đến từ sâu trong linh hồn khiến cảm xúc lão sụp đổ nhanh chóng.
"Không!"
Từ Dương cười lạnh một tiếng, ném Tu La kiếm trong tay ra ngoài, trong nháy mắt xuyên qua thân thể lão giả, thanh kiếm không ngừng bay thẳng về phía Nhân Ngư tổng bộ, đóng thân thể lão giả vào giữa hành lang Nhân Ngư tổng bộ.
Mấy chục trưởng lão đỉnh cấp Nhân Ngư tộc chứng kiến mà chấn kinh, nhìn thấy lão giả tóc bạc bị thanh kiếm này xuyên thủng cơ thể chết không nhắm mắt nhất thời tức giận đến cực điểm.
"Thật vô lý! Người đâu, nhanh phái người thông báo cho vương thượng, Thần Triều bị yêu nghiệt ngoại tộc xâm lấn! Những người khác, theo ta chăm sóc tên gia hỏa này."
Trong nháy mắt mấy chục trưởng lão đỉnh cấp Nhân Ngư tộc lần lượt xuất hiện, ngẩng đầu nhìn Từ Dương như hắc ma thần trong hư không và nữ nhân lạnh lùng được bao phủ bởi ánh sáng vàng.
"Gọi Nhân Ngư Vương ra nói chuyện."
"Hừ, ngươi muốn gặp Nhân Ngư Vương là có thể gặp sao?"
Một trưởng lão trong đó lạnh lẽo lên tiếng, trả lời hắn là một kiếm của Từ Dương.
Tu La kiếm mang trong nháy mắt xuyên thủng giữa miệng lão, miểu sát tại chỗ.
"Trước khi mở miệng phải cân nhắc một chút xem có xứng nói chuyện với ta không. Nếu như ngươi không có tư cách này, ta sẽ không chút do dự mà loại bỏ."
Uy thế lăng lệ cùng với một kiếm kia hiện rõ sức mạnh bá đạo của Từ Dương, đã triệt để chặn được miệng mấy người có mặt.
"Xem ra, không ai trong các ngươi là Nhân Ngư chủ thì cút ngay cho ta, tự ta đi vào tìm."
Từ Dương nói xong, sức mạnh Tu La lần nữa bộc phát, mở ra lối đi màu đen từ chân hắn đến sâu trong Nhân Ngư bộ lạc, lạc ấn xung quanh tự hình thành lớp bình phong chen chắn, tất cả những người trước mặt hắn đều bị thổi bay ra ngoài.
Tu La tạo thành con đường, chỉ có chúa tể chân chính mới có tư cách bước vào trong đó.
Từ Dương mỉm cười đưa mắt nhìn Vô Song bên cạnh, một lần nữa đưa tay tới. Vô Song cười nhẹ đặt bàn tay trong tay Từ Dương, lần đầu tiên lấy thân phận nữ nhân của vương bồi nam nhân bên cạnh bước vào chiến trường Nhân Ngư thế giới.