TRUYỆN FULL

[Dịch] Luyện Khí Mười Vạn Năm

Chương 353: Cải Thiên Hoán Địa

Người cầm đầu kia xem xét kỹ lệnh bài, trong ánh mắt lại thoáng qua vẻ giảo hoạt, sau đó đưa mắt nhìn qua Từ Dương.

"Không sai, lệnh bài này chính xác là thật. Nhưng nói tới vương quyền đặc cách, nó đến từ đâu thế nhỉ?"

Từ Dương cười lạnh: "Ngươi làm chức quan nhỏ như thế ư? Ngay cả thủ lệnh của Vương tử Diễm quốc cũng không nhận ra?"

"Ha ha ha! Thực sự là đi mòn giày sắt tìm không thấy, chẳng tốn công sức lại tới tay! Không cần chúng ta đi tìm, ngược lại ngươi đã tự đưa mình tới cửa. Người tới, bắt tất cả đám phản nghịch này lại cho ta!"

Phản nghịch?

Từ Dương thật sự ngẩn ra một chút. Vương tử Diễm quốc kia tuyệt đối không phải là giả, vì sao lại trở thành phản nghịch rồi?

Không kịp suy nghĩ gì khác, mấy chục thủ vệ giữ cửa trước mặt này đều không phải là kẻ ngồi không.

Từ Dương lập tức bay về phía sau, nhưng cũng không vội móc ra Tu La thần kiếm, mà tận khả năng che giấu đặc điểm của mình, chỉ dựa vào thân pháp tốc độ siêu cường của bản thân không ngừng thi triển thuật che mắt, lần lượt vặn gãy cổ của những hộ vệ canh cửa này.

Nhóm người Vô Song căn bản không cần ra tay, chỉ dựa vào một mình Từ Dương đã dọn dẹp hết đám cường giả hộ vệ không sai biệt lắm.

Công bằng mà nói, những hộ vệ thủ hộ cổng thành của Vương thành Diễm quốc này xác thực lợi hại, ít nhất so với hộ vệ của Thần quốc thì mạnh hơn mấy cấp bậc.

Chỉ là cấp bậc này của bọn họ ở trước mặt Từ Dương lại kém quá xa.

Chỉ một thoáng, mấy chục hộ vệ đều bị Từ Dương dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn lại tên hộ vệ thủ lĩnh còn nắm chặt thủ lệnh trong tay ánh mắt sửng sốt, giống như vẫn chưa thể phản ứng lại từ trong một màn trước mặt này.

"Bây giờ, ngươi có thể tranh thủ cho mình một cơ hội không cần phải chết, thành thật trả lời vấn đề của ta. Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, nếu ngươi có nửa câu nói dối, sẽ không gạt được ánh mắt của ta đâu."

Hộ vệ này cả người đổ mồ hôi lạnh, dưới tình thế cấp bách muốn mưu cầu tự vệ, chỉ có thể quỳ một chân trên đất hai tay ôm quyền, không dám tiếp tục lỗ mãng.

"Xin đại nhân cứ hỏi, tiểu nhân nhất định biết gì nói nấy, biết gì nói nấy!"

"Vậy thì nói cho ta biết, chủ nhân của lệnh bài này bây giờ thế nào."

"Bẩm đại nhân, lệnh bài này đích thật là thủ lệnh của Tam vương tử Diễm quốc. Chỉ là ba tháng trước nội bộ Diễm quốc đã xảy ra hỗn loạn, lão quốc vương mất tích bí ẩn, Tam vương tử nhất mạch bị diệt trừ sạch sẽ, bây giờ đã bị giam giữ dưới đáy hồ Vọng U."

Lời nói của người này tất nhiên nhóm Vô Song ở trong xe ngựa ở phía sau cũng nghe được rõ ràng, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, dáng vẻ có chút không dám tin tưởng.

"Trời ơi, nghe nói Quốc vương Diễm quốc là cao thủ đương thời hiếm có, vì sao lại đột nhiên không thấy tăm hơi bóng người chứ? Chuyện này cũng quá kỳ lạ rồi!"

Vô Song mặc dù cũng nghi ngờ, nhưng nàng có thể xác định, tên đang ở bên ngoài này không hề nói dối, nếu không linh hồn đối phương dao động không thể nào thoát khỏi sự quan sát của tinh thần lực cường đại của Vô Song.

"Nói như vậy, chuyện này vẫn cần bàn bạc kỹ hơn! Bây giờ chúng ta đã rút dây động rừng, tùy tiện vào cung sẽ chỉ khiến bản thân càng thêm nguy hiểm."

Nghe xong đề nghị của Long Khôn, nhóm người Vô Song thi nhau gật đầu biểu thị đồng ý.

"Được rồi, ngươi có thể không cần chết. Bây giờ, ta cho ngươi thời gian hai canh giờ, ngay lập tức dọn dẹp sạch sẽ những thi thể này, tiếp đó một mình ngươi đi tới rừng cây bên ngoài cách thành hai mươi dặm tìm ta. Nhớ kỹ, ngươi chỉ có một cái mạng, hy vọng ngươi có thể quý trọng."

Từ Dương nói xong, đột nhiên ngón tay đâm lên yếu huyệt chỗ xương bả vai của hộ vệ này, một luồng Tu La lực màu đen tràn vào bên trong thể mạch của đối phương.

Nếu như người này có dị tâm, Tu La lực ở chỗ sâu trong thể mạch sẽ nháy mắt bạo liệt, tùy thời lấy mạng của hắn ta.

Hộ vệ tất nhiên đã được lĩnh giáo thủ đoạn của Từ Dương, không ai sẽ lấy tính mạng mình ra nói đùa, ngoại trừ làm theo thì hắn ta không có lựa chọn nào khác.

Rất nhanh, thủ lĩnh hộ vệ này đã tự mình dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ thi thể trên mặt đất, sau đó mang theo lệnh bài kia đi tới chỗ rừng cây.

Lần này, hắn ta mới nhìn thấy một một nhóm lớn các đội hữu đi theo ở sau lưng Từ Dương, dường như không có một ai là hạng người bình thường, Hắc Phượng Hoàng bay lượn trên bầu trời cũng đang dừng chân nán lại.

"Đại đại, đại nhân, ta tới rồi..."

Người anh em này có vẻ hơi hoảng, Từ Dương cười khẽ vỗ nhẹ bả vai hắn ta: "Không cần sợ hãi, bây giờ nhiệm vụ duy nhất của ngươi là mang bọn ta đến chỗ hồ Vọng U đó, ta muốn đi cứu Tam vương tử."

Đối phương rõ ràng có mấy phần do dự.

"Như thế nào? Có phải bởi vì chỗ đó có cường nhân trông coi không, ngươi lo lắng mình sẽ mất mạng?"

Hộ vệ ngưng trọng gật đầu: "Tục truyền, người trông coi Vọng U Hồ chính là cận vệ mà Vương thượng tín nhiệm nhất bấy giờ, Thiên Tiểu Giáp. Hắn là cung tiễn thủ đứng đầu đương thời, chỉ cần trúng tên của hắn thì không chết cũng bị thương! Các hạ, ngài thật sự tính bí quá hoá liều sao?"

Từ Dương cười khẽ: "Yên tâm, hắn ta sẽ sống không quá hôm nay."

Hờ hững vỗ vỗ bả vai người anh em này, lời nói bá khí mà Từ Dương thốt ra, khiến gia hỏa trước mặt hoàn toàn choáng váng.

Đoàn người cuối cùng cũng xuất phát đi đến chỗ cần đến. Nơi này gọi là hồ Vọng U, là một mỹ cảnh được tạo thành từ con sông hộ thành ở ngoại ô của Vương đô Diễm quốc, bây giờ trở thành nơi tư nhân mà tân vương Diễm quốc thường tới thư giãn nhất.

Ngày thường có tên cận vệ gọi là Thiên Tiểu Giáp kia trông coi, mà nghe hộ vệ này nói, cửa vào nơi Tam vương tử bị giam giữ và các pháp trận ngầm thiết trí ở xung quanh, đều nằm sâu dưới đáy hồ.

Nếu là lúc bình thường, muốn lẻn xuống phía dưới mở ra cửa vào cũng không khó khăn, nhưng hôm nay có Thiên Tiểu Giáp- cung tiễn thủ hàng đầu canh chừng trấn áp, đạo chích căn bản không dám tới gần chút nào.

Bởi vì tân vương Diễm quốc có lệnh, tất cả những ai dám tới gần nơi này, Thiên Tiểu Giáp đều có thể tiền trảm hậu tấu.

Dù là như thế, cước bộ của đoàn thể Từ Dương căn bản không phải hộ vệ này có thể ngăn cản, vào lúc buổi tối màn đêm buông xuống, nhóm người đoàn đội Từ Dương đã thành công tới gần hồ Vọng U ở ngoại ô Vương thành.

Không hề cảm nhận được một tia khí tức ba động nào, Từ Dương cũng không phát hiện ra bóng dáng của kẻ được gọi là cung tiễn thủ đứng đầu kia đâu, cứ thế không chút kiêng kỵ phóng thích khí tức mạnh mẽ của mình, bao phủ toàn bộ bề mặt hồ Vọng U.

"Ôi chao, ta nói tiểu tử ngươi có phải đang cố làm ra vẻ huyền bí với ta không đấy? Nơi này mẹ nó chứ làm gì có khí tức cường giả đỉnh cao nào hả ?"

Hộ vệ thủ lĩnh mặt đầy lúng túng, dựa vào hắn ta căn bản không dám lừa gạt Từ Dương, nhưng trên đình lâu ở giữa Vọng U Hồ trước mắt này quả thật không hề xuất hiện tia một khí tức cường giả nào.

"Không có lý nào... Thông thường, chỉ cần vương thượng không giá lâm, Thiên Tiểu Giáp kia một tấc cũng sẽ không rời! Ai biết bây giờ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra."

"Tư Thống lĩnh, ngươi tự tiện mang theo kẻ ngoại tộc xâm nhập tới trọng địa này, tội chết khó thoát."

Đột nhiên, một giọng nói vô cùng âm u lạnh lẽo truyền xuống, không khí tại thời khắc này dường như cũng trở nên ngưng đọng.

Từ Dương theo bản năng nhăn đầu lông mày nhìn về chỗ sâu trong bóng tối, quả thật lúc này ngửi được một cỗ khí tức nồng nặc vô cùng nguy hiểm.

"Quả nhiên là cường giả đứng đầu."

Vút!

Không biết một mũi tên bắn lén bay ra từ chỗ nào, không nghiêng không lệch nhắm thẳng đến thống lĩnh hộ vệ bên cạnh Từ Dương.

Nếu không có Từ Dương ở đây, mũi tiễn này đã lập tức xuyên thủng đầu hộ vệ rồi.

"Hừ, ta không cho hắn chết, ai dám đoạt mạng hắn!"