TRUYỆN FULL

[Dịch] Luyện Khí Mười Vạn Năm

Chương 366: Trận chiến của kẻ địch

"Nếu có một ngày thế giới này bị hủy diệt, mà huynh lại trở về thế giới của mình, khi đó huynh còn nhớ đến ta không?"

Đột nhiên Vô Song hỏi ra một câu khiến Từ Dương phải kinh ngạc.

"Không có chuyện làm tự nhiên giả thiết làm gì? Bây giờ chúng ta đang làm nhiệm vụ, chuyên tâm một chút."

"Huynh không trả lời câu hỏi của ta."

Giọng nói Vô Song trở nên lạnh lẽo, cảm giác như trở về lúc lần đầu hai người gặp mặt, một Trưởng Công chúa cao cao tại thượng, sự xa cách ngăn cản bọn họ.

"Nếu quả thật có ngày đó, ta sẽ dẫn nàng rời đi hoặc cùng nàng tạo ra một thế giới mới."

Từ Dương rất nghiêm túc xoay đầu lại, lần này, hắn không lựa chọn trốn tránh nữa. Bởi vì Từ Dương ý thức được khá rõ ràng, nữ nhân trước mặt này không thể nào xóa khỏi cuộc sống của hắn.

"Ta rất vững tin điều này, ta đã sớm không thể thích ứng được thế giới không có nàng, nàng đưa ra vấn đề này như đâm vào lòng ta, nàng nên nhớ, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, ta đều không vứt bỏ nàng, đây là lời hứa của ta."

Ầm ầm!

Tiếng nổ ầm vang kinh động đến hai người, Từ Dương và Vô Song lập tức đằng không phóng tới cửa vào Địa cung.

Ở chỗ vừa rồi, Hắc Mân Côi và thần tiễn thủ lần nữa phá vỡ phong ấn, lập tức vọt tới chỗ sâu nhất trong Địa cung, bóng dáng nhanh chóng biến mất.

Từ Dương và Vô Song cũng không gấp, bởi vì bản thân Từ Dương là người thừa kế sức mạnh Tu La, một khi sức mạnh này trong Địa cung bị xao động, hắn sẽ lập tức cảm ứng được.

Dọc theo con đường chầm chậm đi vào trong, xung quanh khắp nơi đều là những cường giả Ảnh Tông với sắc mặt tím đen chết trong hoảng sợ.

Không hề nghi ngờ, hai người đoán khá chính xác, Hắc Mân Côi vì nhận được phần truyền thừa này đã hy sinh toàn bộ cường giả Ảnh Tông, nói một cách khác, nàng đã không còn đường lui.

Nếu như không chiếm được cỗ sức mạnh này, nàng trở thành kẻ phản bội tân vương Diễm quốc, nhất định phải đối mặt với trừng phạt diệt cấp.

"Nữ nhân này thật ác độc, vì quyền lợi không để ý đến ai!"

Vô Song thốt lên một câu theo bản năng, nàng là nữ chúa tể Thần quốc lại rất ghét chiến tranh, dường như trong thế giới ảo tưởng này, nàng chán ghét hết thẩy những chuyện có liên quan đến chiến tranh, chỉ cần có thương tổn trong khu vực rộng lớn, cảm xúc nàng sẽ rất suy sụp.

Cảm nhận được cảm xúc của Vô Song, Từ Dương nhanh chóng bước đi, mang theo nàng vào sâu trong thông đạo.

Mãi cho đến khi hình dáng của Địa cung hiện ra ở cuối con đường.

Trong giữa Địa cung, bản thân Hắc Mân Côi đã bị trọng thương quỳ một chân trên nền đất, mà bên cạnh nàng, người thủ hộ cung tiễn thủ kia đã không còn nhúc nhích.

Mà người gây ra cảnh tượng này chính là người mặc áo bào đen cao gầy kia.

"Chủ nhân, ta..."

"Không cần giải thích nữa, ngươi tự xử đi. Ngươi được ta tự tay dạy dỗ nên, bây giờ lại vì cỗ sức mạnh này mà chọn phản bội ta. Ngươi cũng không biết bí mật về Tiềm Long Bảo Tàng kia là ta nói cho Vương hậu, đây vốn là một cái bẫy, ta định dùng nó câu dẫn những phản đồ ẩn nấp trong triều, không ngờ người ta chờ được lại là người ta xem trọng nhất."

Từ Dương và Vô Song đưa mắt nhìn nhau, nữ nhân mặc áo bào đen kia chính là tân vương Diễm quốc hiện tại.

"Ta có một loại dự cảm."

Ánh mắt Vô Song đờ đẫn lên tiếng.

"Ý của nàng, chúa tể áo bào đen phía sau kia chính là Nữ đế, đồng bạn cuối cùng của ta sao?"

Vô Song cười khẽ: "Nữ đế, người thế nào mới xứng với cái tên này."

Dường như Từ Dương nghĩ đến điều gì, lập tức móc ra một quyển trục, điều khiến hắn khiếp sợ là đạo phong ấn cuối cùng trong nháy mắt đã biến mất.

Mà ghi chú ở sau chữ Nữ đế chính là sáu chữ Địa cung Tiềm Long Bảo Tàng.

"A Tuyết! Thật sự là nàng sao?"

Từ Dương đằng không mà lên, thân hình hắn hạ xuống giữa Địa cung, đi tới bên cạnh Hắc Mân Côi, ánh mắt kích động nhìn nữ nhân mặc áo bào đen.

"Là ngươi!"

Hắc Mân Côi như hiểu ra hết thẩy, nàng biết tên này đã dẫn dụ thủ hạ đến vị trí Địa cung, cũng chính hai người bọn họ xâm nhập vào giữa hồ mang tên gia hỏa Tam Vương tử kia đi.

"A Tuyết!"

Từ Dương không nhìn Hắc Mân Côi, lần thứ hai lên tiếng gọi đối phương, nhưng chờ hắn là một chưởng lực lạnh băng của nữ nhân áo đen.

Ầm ầm!

Nhìn thấy Từ Dương không tránh né, Vô Song từ phía trên hạ xuống, đón lấy một chưởng của nữ nhân áo bào đen, chưởng phong vàng óng va chạm với chưởng lực màu đen, tạo ra tiếng nổ kinh người.

Hai nữ nhân đối mặt với nhau, ngay sau đó, mạn che mặt của nữ nhân áo bào đen bị ánh sáng kim sắc phá nát, lộ ra dung nhan thật sự.

"A Tuyết!"

Không sai, nữ nhân này chính là Nữ đế. Không ngờ trong thế giới ảo tưởng nàng vẫn là một người cao cao tại thượng, không khác gì Vô Song bên cạnh hắn.

"Ngươi nói nhảm gì đó, ta không quen biết các ngươi. Xem ra, chính các ngươi đã dụ dỗ đồ nhi của ta phản bội ta."

Từ Dương thoải mái nói: "Không sai, ta thấy công pháp Hắc Mân Côi thi triển, cách bố trí trận pháp cũng hết sức quen thuộc, biết ngay nàng ta là đệ tử của nàng!"

"Bây giờ đã không phải."

Nữ đế Tuyết Thanh Hàn vẫn cao ngạo băng lãnh, hiển nhiên trí nhớ của nàng trong thế giới hiện thực đã bị che phủ.

"A Tuyết, theo ta trở về đi, ta đã tìm được tất cả đồng bọn của chúng ta, chỉ cần mọi người chúng ta kết hợp sức mạnh lại, nhất định có thể tìm được đường trở về thế giới thật."

"Im miệng! Tên điên này từ đâu tới ở nơi này hồ ngôn loạn ngữ, hai người các ngươi chỉ vì muốn ngấp nghé sức mạnh Tu La của Diễm quốc mà đến, bớt nói nhảm đi, các ngươi hãy nhận lấy cái chết."

Ầm ầm!

Tính khí của Nữ đế trở nên nóng nảy hơn rất nhiều, căn bản không còn dịu dàng như trong hiện thực, đối với Từ Dương muốn gì được đó, mỗi lần ra tay thủ đoạn sát phạt cũng lạnh giá đến cực hạn.

Mà lúc này, Hắc Mân Côi lặng lẽ không tiếng động trốn ra khỏi Địa cung. Ba người Vô Song đã sớm phát hiện ra cử động của nàng, nhưng tiểu nhân vật không quan trọng như nàng cũng không có tác dụng gì, cho dù có chạy thoát cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.

Ít nhất giờ khắc này bọn họ nghĩ như vậy cũng không sai, nhưng lại không biết bọn họ đang thả hổ về rừng, cuối cùng lại ủ thành đại họa.

Ầm ầm!

Chiến trường bên trong Địa cung Từ Dương cũng chỉ giả bộ đánh đấm, căn bản hắn không nhẫn tâm ra tay với Nữ đế, dù sao đây cũng là nữ nhân của hắn.

Mà Vô Song bên cạnh cũng nhìn ra tâm tư của Từ Dường, toàn bộ quá trình nàng làm thay cho hắn, đường đường là nữ chúa tể Thần quốc lại trở thành tay chân của Từ Dương, quyết một trận đấu đỉnh phong với nữ chúa tể Diễm quốc.

Trận chiến giữa hai nữ nhân trở thành cuộc đọ sức giữa những kẻ thống trị tối cao của hai đại lục.

Mà Từ Dương trở thành mối ràng buộc chung của hai nữ nhân nắm giữ quyền lực vô thượng này.

Đương nhiên, lúc này Nữ đế còn chưa nhớ gì, trong mắt nàng, Từ Dương và Vô Song là hai kẻ địch mà nàng phải tiêu diệt.

"Không ngờ thực lực của ngươi cũng cường đại như thế, sức mạnh thuộc tính quang minh cũng hiếm thấy, ngươi có quan hệ gì với Thần quốc?"

Vô Song cười lạnh: "Chẳng cần biết ta là ai, ngươi chỉ có thể là kẻ địch của ta!"