Trịnh Phàm ngồi ở trên lưng ngựa, thân thiết đưa tay ra sờ cổ con ngựa chiến của mình.
Không giống như bộ áo giáp, con ngựa này còn có chút khác biệt. Hắn cưỡi một cách thoải mái, phía sau lưng còn nhiều khoảng trống, ngựa chạy rất êm. Lúc hắn di chuyển cũng không bị lắc lư quá mạnh, rất thư thái, cũng rất chắc chắn.
Ừm, chắc sau này hắn phải vội vàng đổi lại bảo bối lớn nhà mình mới được.
Rốt cuộc mấy người nước Càn kia cũng kịp phản ứng, hai người mặc áo giáp giống như võ tướng của Lan Dương Thành xuất hiện, mang theo mấy binh lính có ý định chạy trốn, còn có mấy người bắt đầu tự động lui về phía sau. Chắc không phải muốn chạy mà là muốn cấp báo tin cho hậu phương.
Nhưng đã quá muộn.