Hứa Văn Tổ thở một hơi dài nhẹ nhõm, nói với Liêu Cương:
- Nếu lão thực sự diễn tiếp vở kịch, trái lại tảng đá trong lòng chúng ta cũng được rơi xuống. Không gì khác, binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn mà thôi. Nên đánh thì đánh nên giết thì giết, đánh giết không nổi thì ta phá vòng vây, thì ta bỏ chạy. Thế nhưng cố tình kịch chỉ diễn có một nữa, trước đó làm nóng sân khấu dâng trà chiêng chống kèn sáo, một lô một lốc tuôn ra, tại sao tự nhiên lại kẹt cứng như vậy cơ chứ?
- Bản quan vào trạm dịch này nghỉ ngơi có thể nói là đến đúng lúc. Lão già kia không thể nào vẫn luôn giữ di cốt của người ta ở bên mình, thiếp thân mang theo, buổi tối còn phải ôm đi ngủ chứ? Với lại nhìn tư thế của hắn, rõ ràng đã biết ta là người của ai. Vậy thì hệt như rạp hát ở Nam Vọng thành, phố Đông rộng dài, là nơi gánh hát của kẻ tầm thường có thể dựng đài sao?
- Đổi cách nói khác, nếu đã có thể dựng đài ở nơi ấy, hoặc là sau lưng có nhà đại nhân nào đó chống giữ thể diện bổn tiệm, hoặc là thực sự có danh tiếng rất vang dội. Nhưng có một điểm, đã thế thì cũng không thể diễn kém như vậy chứ đúng không? Thế nhưng đội này, ha ha, có gì đó sai sai.
Liêu Cương ở bên cạnh cười nói: