Trịnh thợ thủ công giật giật ván cửa, nói, “Cái này không thành vấn đề.”
“Còn có mặt tường bên trái này, không biết có thể sửa thành vài cái cửa sổ lớn được không, ta muốn ánh sáng có thể thông thấu một chút.”
Trịnh thợ thủ công đi qua cẩn thận đánh giá một lát, cho nàng cắt một cái phạm vi, “Cắt từng này có thể thay bằng cửa sổ này.”
Thư Dư, “Vậy là đủ rồi.”
Nàng lại mang theo Trịnh thợ thủ công đi xem cửa hậu viện, “Cái này đến dỡ xuống, mở rộng thông đạo, vừa lúc nối tiếp với cái nhà ở hậu viện, ta muốn đem cái kia trở thành phòng thử đồ.”
Sau đó lại đem cái phòng thử đồ này ngăn cách với một gian phòng ở và một gian phòng bếp ở hậu viện, như vậy khu vực sinh hoạt và công tác cũng có thể tách ra.
Nhưng mà thế thì phòng cũng chỉ có thể ở được một người.
Cũng không còn biện pháp nào khác, ai bảo vốn dĩ cửa hàng này đã nhỏ đâu?
Cho nên nàng muốn ở trong phòng kia làm một cái giường tầng, phía dưới rộng hơn một chút, có thể ngủ hai người, tầng trên hẹp hơn, ngủ được một người. Một gian phòng có thể ở lại ba người, cũng hơi chen chúc tý, nhưng hiện tại điều kiện hữu hạn mà.
Chờ nàng kiếm lời rồi sẽ mua nhà ở huyện thành sau.
Thư Dư tận lực sử dụng hết tài nguyên, cứ như vậy, nàng còn muốn cách ra một cái phòng đựng đồ linh tinh giống như nhà kho, dù sao cũng phải có chỗ để hàng, gói hàng chứ.
Cả một cái
Thư Dư bây giờ đã thật sự tin tưởng lão cha nhà mình nói, vị Trịnh thúc này xác thật vừa tinh tế vừa có bản lĩnh.
“Vậy cứ quyết định thế đi.” Trịnh thợ thủ công nói, “Lát nữa ta đi chợ nhìn xem, có vài thứ vẫn phải lựa chọn một phen.”
Thư Dư gật đầu, “Ta cùng đi với thúc, nếu đồ hợp ý thì ta trực tiếp ấn định luôn.”
Lúc này Đại Ngưu cũng không nói để mình đi, chuyện phải ra bạc này hắn sẽ không trộn lẫn.
Thư Dư đi theo Trịnh thợ thủ công đi đến chợ tập trung tương đối nhiều nguyên vật liệu, Trịnh thợ thủ công có phương pháp của chính mình, chọn lựa đều là loại trung đẳng. Mình chỉ là tới thuê cửa hàng, cũng đủ dùng rồi.
Thư Dư đối với những nguyên vật liệu này cũng hiểu biết sơ qua, nàng nhìn ra được Trịnh thợ thủ công không có hố nàng. Cho dù hố cũng không có việc gì, nàng không hiểu, nhưng cha nàng là thợ mộc đó, quay đầu để ông ấy nhìn là biết ngay, Trịnh thợ thủ công không cần thiết phải ham món lợi nhỏ ở chỗ này.
Hai người trên đường ở trên sạp ăn chén mì, rồi lại tiếp tục chuyển. Một vòng dạo xuống dưới thì trời cũng đã muộn.
Trịnh thợ thủ công phải về nhà chuẩn bị công cụ, còn phải kêu hai tiểu công tới hỗ trợ. Rốt cuộc thời gian Thư Dư cho không nhiều lắm, hắn cũng cần phải có người giúp đỡ mới được.
Thư Dư liền cùng Trịnh thợ thủ công tách ra ở đầu phố Cửa Đông.
Xong xuôi được một việc, Thư Dư thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi đường cũng nhẹ nhàng hơn không ít.
Nhưng mà, lúc nàng sắp rẽ vào phố Ninh Thủy đột nhiên nhìn thấy phía trước có hai bóng dáng quen thuộc.
Thư Dư bước chân ngừng lại, tầm mắt dừng ở trên người nam nhân đối mặt với mình.
Trương Thụ…… Sao lại ở chỗ này?
Còn có người đứng đối diện hắn kia, không phải mấy ngày trước mới thấy qua Mạnh Duẫn Tranh Mạnh công tử sao?
Hai người quăng tám sào cũng không tới sao lại sẽ quen biết nhau?
Thư Dư hơi hơi nhíu mày lại, ngay sau đó, liền nhìn thấy Trương Thụ cười cười với Mạnh Duẫn Tranh, vòng qua hắn rời đi.
Mạnh Duẫn Tranh còn đứng tại chỗ, nhưng mà ánh mắt hờ hững của hắn rất nhanh đã nhìn qua Thư Dư bên này, tầm mắt hai người đột nhiên vừa vặn.
Thư Dư muốn chạy cũng không còn kịp rồi, tuy là lần trước có nói cả hai bên đều coi như chưa từng gặp nhau.
Nhưng hôm nay Mạnh Duẫn Tranh lại sau khi nhìn thấy nàng, vẫn luôn cũng chưa dời đi tầm mắt. Thư Dư do dự một chút, vẫn là đi đến phía trước, đứng yên ở trước mặt hắn, cười hỏi, “Ngươi cùng Trương Thụ, quen nhau sao?”