Mạnh Duẫn Tranh trên mặt lộ ra thần sắc nghi hoặc.
Thư Dư chỉ chỉ phương hướng Trương Thụ rời đi, “Chính là nam nhân mới vừa rồi kia ấy.”
Mạnh Duẫn Tranh bừng tỉnh, sau đó cười lắc đầu.
Hắn theo thói quen định bày ra bộ mặt tươi cười, nhưng lập tức lại nghĩ đến Thư Dư đã từng nói qua. Nàng nói, hắn cười…… Có hơi giả tạo.
Vì thế Mạnh Duẫn Tranh lập tức lại đè ép tươi cười xuống, hé miệng, không tiếng động nói hai chữ.
Thư Dư nghe không thấy âm thanh, nhưng hắn chỉ nói hai chữ, hơn nữa khẩu hình rất rõ ràng, nàng lập tức xem hiểu, “Hỏi đường? Ngươi là nói, ngươi tìm hắn hỏi đường?”
Mạnh Duẫn Tranh lắc đầu.
Thư Dư, “Hắn tìm ngươi hỏi đường?”
Mạnh Duẫn Tranh gật đầu.
Thư Dư mày đột nhiên nhíu lại, “Hắn là người địa phương, đối với huyện thành này cực kỳ quen thuộc, sao còn ngược lại tới hỏi ngươi?”
Nàng nghe lão thái thái nói qua, Trương Thụ này trừ lúc ở nhà làm nông thì khi nông nhàn đều sẽ đi huyện thành làm công ngắn hạn. Đại khái là hắn làm việc ra sức lại không rên một tiếng nên sẽ không chọc phiền toái, cho nên mỗi lần đều có thể tìm được việc, người khác vất vả cỡ nào hắn cũng có thể lấy tiền công trở về.
Lúc trước đem Đại Nha gả cho hắn, điểm này chính là ưu điểm rất lớn.
Lộ gia mặc kệ là lão thái thái hay là Lộ Nhị Bách Nguyễn thị, đều cảm thấy Trương Thụ thành thật cần mẫn có thể kiếm tiền, Đại Nha cũng ôn nhu hiền huệ chăm lo việc trong nhà. Hai vợ chồng đến lúc đó cùng nhau nỗ lực, khẳng định có thể sống cuộc sống thoải mái.
Ai có thể biết, Đại Nha ở Trương gia thế nhưng sẽ trở nên gian nan như vậy?
Người mỗi năm đều sẽ đến huyện thành tìm việc làm công nhật như vậy, sao còn phải hỏi đường? Lại còn tìm một người không phải người địa phương để hỏi nữa.
Thư Dư vẫn cảm thấy Trương Thụ này có điểm gì đó rất kỳ quái.
Nàng đang cân nhắc, trước mặt đột nhiên vươn ra một bàn tay, vẫy vẫy trước mặt nàng.
Thư Dư ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt kỳ quái của Mạnh Duẫn Tranh, cười nói, “Mạnh công tử sao lại ở chỗ này? Triệu đại phu đâu?”
Mạnh Duẫn Tranh chỉ chỉ về chỗ hắn ở, Thư Dư hiểu rõ, liền nhất thời cũng không biết nói cái gì với hắn nữa.
Mạnh Duẫn Tranh hiện tại không thể nói chuyện, không có cách nào buôn chuyện được rồi, cho dù dùng thủ ngữ, Thư Dư đoán mò cũng chỉ có thể đoán được một nửa.
Cho nên cuối cùng nàng chỉ có thể nói, “Cái kia, ta ở phố Ninh Thủy bên kia mở một cửa hàng trang phục. Ta vẫn là câu nói kia, Mạnh công tử nếu có gì cần ta hỗ trợ, có thể đi nơi đó tìm ta.”
Mạnh Duẫn Tranh gật gật đầu, sau đó xoay người rời khỏi.
Thư Dư nhìn hắn bóng dáng dần dần biến mất, thật lâu sau mới thở dài một hơi.
Nhìn xem, nhìn xem, một công tử tuấn lãng như thế chứ, thế mà lại không thể nói chuyện? Quá đáng tiếc.
Thư Dư một bên lắc đầu, một bên chắp tay sau lưng trở về cửa hàng.
Đại Ngưu đã đem hết thảy đều thu thập thỏa đáng, thấy nàng trở về, lập tức cao hứng tiến lên đón, “A Dư, ngày mai Trịnh thúc sẽ khởi công, ta cũng tới hỗ trợ đi, sớm làm xong một chút, cửa hàng cũng có thể sớm khai trương.”
“Được đó, vậy mấy ngày tới đây liền phiền toái Đại Ngưu ca rồi.”
Đại Ngưu không cảm thấy phiền phức chút nào, hắn thậm chí còn hưng phấn ấy.
Tuy cửa hàng này không phải của chính hắn, nhưng đây là cũng là của nhà nhị thúc mà. Hắn rất hy vọng được tự mình tham gia tu sửa cửa hàng, nhìn cửa hàng trở nên lột xác.
“Ta ngày mai lấy quần áo đến đây, cứ ở trong căn phòng nhỏ phía sau, cũng thuận tiện.”
Trong căn phòng nhỏ đệm chăn đều đã bị Vu quản gia vứt bỏ, nhưng mà ván giường vẫn còn, hắn vừa rồi đi sửa sang lại rồi, trải cái chiếu là có thể ngủ.
Thư Dư không quá đồng ý, nhưng cũng không khuyên. Đại Ngưu có thể đến ở hay không, còn phải xem Lý thị vui hay không nữa, nếu như bà ấy không vui, Đại Ngưu cũng không nhất định có thể tới huyện thành.