Bây giờ không còn sớm, hai người thu thập một chút đồ vật liền chuẩn bị trở về.
Xe la do Đại Ngưu đánh, hắn đã từng đánh xe bò, còn xe la thật ra mới thử lần đầu lúc sáng nay đánh lại đây.
Thiếu niên đối với những thứ này rất có nhiệt tình, Thư Dư vừa hay đã đi cả một ngày mệt mỏi, dứt khoát dựa vào trong xe nghỉ ngơi.
Chẳng qua, vừa nhắm mắt lại, nàng liền mạc danh nghĩ đến việc đụng phải Trương Thụ hôm nay.
Thư Dư nháy mắt lại ngồi dậy, nhíu nhíu mày.
Đại Ngưu ngồi ở càng xe nghe được động tĩnh, cách màn xe hỏi nàng, “A Dư, muội làm sao vậy? Có phải ta đánh xe nhanh quá không?”
“Không phải.” Thư Dư nhô đầu ra, nói với hắn, “Chúng ta đi Đại Nghiêm thôn đi.”
“Đại Nghiêm thôn?” Đại Ngưu kinh ngạc, “Muội muốn đi tìm Đại Nha à?”
Thư Dư gật gật đầu, “Vừa lúc chúng ta có xe la, cũng không sợ muộn. Ta có cái này muốn đưa cho tỷ ấy.”
Nàng trong xe để lại hai hộp son phấn, vừa lúc mang qua cho Đại Nha, thuận tiện…… Nhìn xem tỷ ấy thế nào.
Đại Ngưu cao hứng lên tiếng, “Được, lần trước Đại Nha trở về vội vàng, cũng chưa nói đưuọc mấy câu. Đúng lúc chúng ta cũng đem tin tức tốt sắp mở cửa hàng nói cho muội ấy, Trương gia bên kia nếu biết, về sau cũng sẽ đối xử với Đại Nha tốt hơn.”
Thư Dư nhướng mày nhìn hắn một cái, quả nhiên, Đại Ngưu kỳ thật là một thiếu niên rất tinh tế đấy.
Hắn biết Đại Nha cuộc sống cũng không tốt, có một phần nguyên nhân có thể là do không có hài tử. Còn phần còn lại, là Trương gia biết hoàn cảnh của Lộ gia, cảm thấy cho dù Đại Nha bị ủy khuất, Lộ gia đều ốc còn không mang nổi mình ốc cũng không có biện pháp chống lưng cho nàng.
Lúc này phải để cho Trương gia biết, Lộ gia bây giờ đã khác rồi, còn dám bắt nạt Đại Nha nữa, Lộ gia khẳng định sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Đại Ngưu rất nhanh lôi kéo dây cương, hướng sang đường phía bên trái mà đi.
Có xe la tốc độ quả thực nhanh hơn rất nhiều, không bao lâu xe đã ngừng ở cửa thôn Đại Nghiêm thôn.
Không giống với Thượng Thạch thôn, cửa thôn Đại Nghiêm thôn có cái kênh nhỏ, xe bò chậm rãi đi thì thật ra có thể đi vào, cái xe la này của Thư Dư thùng xe khá lớn, không dễ qua cầu.
Cho nên hai người để xe la ngừng ở cửa thôn, xuống dưới đi bộ vào trong thôn.
Thư Dư không biết Trương gia ở chỗ nào, sau khi qua cầu để Đại Ngưu dẫn đường.
Hai người đi không bao xa, Đại Ngưu đột nhiên chỉ vào phía trước nói, “Cái kia hình như chính là Đại Nha.”
Thư Dư ngước mắt, quả thực thấy Đại Nha đang ở bên dòng suối chôn đầu giặt quần áo.
Đại Ngưu vội phất tay kêu nàng, “Đại Nha, Đại Nha……”
Nhưng mà suối nước chảy xiết, tiếng nước quá lớn, bên dòng suối còn có không ít người đang giặt quần áo nói chuyện. Đại Nha chẳng những không nghe thấy, lúc này giặt xong một món quần áo cuối cùng, bê chậu quay đầu đi luôn.
“Ai.” Đại Ngưu chỉ có thể buông tay, nói với Thư Dư , “Chúng ta mau đuổi theo đi.”
Nhưng mà hai người cách khá xa, chờ đến khi đuổi kịp, Đại Nha đã rẽ vào trong thôn, lập tức liền không thấy bóng người.
Hai người chỉ có thể tự mình đi Trương gia, Trương gia lại cách bờ suối có chút xa, đi qua giữa thôn, ở đầu bên kia.
Đại Ngưu lần trước tới là tận một năm trước, lúc ấy hắn vội vàng tới rồi nói cho Đại Nha tin tức Lộ Nhị Bách bị thương chân. Hắn đối với Đại Nghiêm thôn cũng không quen thuộc mấy, còn đi nhầm một lần.
Cho nên dù hai người bước nhanh thì khi đến Trương gia, Đại Nha đã đi vào trong.
Thư Dư đi vội hai bước, đứng ở cổng viện Trương gia, phát hiện cửa đã đóng, nàng vừa định gõ cửa, liền nghe được bên trong truyền đến tiếng nói chuyện.
“Đại tẩu, trong phòng bếp, không phần đồ ăn cho ta sao?”
Đây là…… giọng của Đại Nha, sợ hãi, vô thố