Đại Ngưu thấy Thư Dư bộ dáng trầm mặc không nói, đột nhiên có loại cảm giác hãi hùng khiếp vía.
“A Dư……”
Thư Dư lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi ngẩng đầu, hỏi, “Vậy huynh nói xem, nếu không hòa ly thì còn có thể làm sao bây giờ?”
Đại Ngưu trầm mặc, liếc mắt nhìn Đại Nha một cái, do dự nói, “Kỳ thật, có thể cho bọn họ phân gia. Nếu như không yên tâm để Đại Nha ở tại Đại Nghiêm thôn thì khiến cho hai người đến Thượng Thạch thôn ở, có chúng ta chăm sóc, cuộc sống của Đại Nha có thể tốt lên. Trương gia người là ác độc, nhưng Trương Thụ cũng coi như dễ nói chuyện.”
Dễ nói chuyện?
Thư Dư với Trương Thụ một chút cũng không ôm hy vọng, nàng không trả lời đề nghị của Đại Ngưu, ngược lại hỏi Đại Nha, “Tỷ, tỷ thích Trương Thụ sao?”
Thích?? Đại Nha ngẩn người, nhíu mày.
Thư Dư thay đổi câu hỏi, “Trương Thụ đối với tỷ có tốt không?”
Đại Nha nghĩ nghĩ, “Kỳ thật cũng được. Khi hắn ở nhà thì sẽ ngăn cản người Trương gia bắt nạt ta.” Chỉ là, phần lớn thời gian hắn đều không ở nhà.
Thư Dư âm thầm thở dài, tỷ nàng có hơi bị ngốc làm sao bây giờ?
“Cứ như vậy chính là đối với tỷ tốt sao?” Thư Dư nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt, “Vậy hắn ở bên ngoài kiếm tiền, có đưa cho tỷ một văn nào không? Thấy tỷ ăn không đủ no gầy như vậy, khi trở về có thể mua thức ăn âm thầm cho tỷ ăn hay không. Hắn có từng mua cho tỷ một miếng vải nào chưa, từng mang tỷ đi huyện thành lần nào không?”
Đại Nha ngơ ngẩn, sau một lúc lâu, chậm rãi lắc đầu, lẩm bẩm, “Hắn nói, chúng ta chưa phân gia, tiền đều phải giao cho nương quản. Hắn nói ta sinh không được hài tử, cha mẹ đều không cao hứng, cho nên hắn khi hắn lấy tiền công về, cha mẹ sẽ đối xử tốt với ta một chút. Hắn nói ở bên ngoài thực vất vả, để kiếm được nhiều tiền về nhà, ngay cả một chén mì cũng không dám ăn, thường xuyên đói bụng đành phải uống nước đỡ đói, mỗi lần trở về đều rất mệt. Hắn nói chờ sau khi ta sinh hài tử, lại mua vải cho ta làm quần áo, mang ta đi huyện thành.”
Thư Dư nghe được thiếu chút nữa phun ra một búng máu, ngay cả Đại Ngưu cũng trợn mắt há hốc mồm.
“Đại Nha, muội, Trương Thụ là nói như thế với muội sao?”
Đại Nha gật gật đầu.
Thư Dư cười lạnh, thật đúng là nhìn không ra mà, Trương Thụ này mặt ngoài nhìn thì hàm hậu thành thật, hóa ra là cao thủ PUA mà.
(PUA là viết tắt của Pick-up Artist. Trong trường hợp này có thể hiểu nôm na là thao túng tâm lý.)
Mọi trách nhiệm đều đẩy đến trên người Đại Nha, không có quần áo mới không thể đi huyện thành trong tay không có tiền, ở nhà chịu khổ chịu tội bị bắt nạt bị đánh đập, đều là bởi vì nàng không thể sinh ra nhi tử??
Đại Ngưu một câu cũng không nói ra được, mày cũng gắt gao nhăn lại.
Nam nhân hiểu nam nhân nhất, hắn biết rõ Trương Thụ nói những lời này đều là lấy cớ. Chính hắn thỉnh thoảng cũng sẽ đi làm công nhật, có đôi khi nhà chủ tốt bụng, thấy hắn làm cần mẫn, cũng sẽ lén lút phát thêm cho hắn vài đồng tiền công.
Loại chuyện này người ngoài không biết, hắn sẽ đem phần lớn tiền công giao cho nương, nhưng cũng sẽ lưu lại mấy đồng, tích cóp rồi lại tích cóp để có thể cho vị hôn thê Xảo Xảo mua cây trâm, mua cho nàng chút điểm tâm.
Cái gì mà uống nước đỡ đói? Nếu thật như vậy, Trương Thụ sẽ rắn chắc giống này sao? Hắn có thể làm công để sống chắc?
Đại Ngưu không nói một lời xoay đầu, đối với lời của Thư Dư nói không hề phát biểu bất luận ý kiến gì.
Hắn yên lặng một lần nữa kéo dây cương, hướng về phía Thượng Thạch Thôn chạy tới.
Chỉ là Thư Dư lúc này cũng không hề mở miệng, ý niệm nào đó trong lòng ngược lại càng thêm kiên định.
Hoặc là hòa li, hoặc là, nàng nghĩ cách chơi chết Trương Thụ cái con rùa đen rụt cổ này.
Nàng trước kia còn nghĩ tới để Đại Nha chính mình đứng lên, đem người Trương gia đều đạp lên dưới chân. Nhưng hiện tại xem ra, Đại Nha căn bản không phải là đối thủ của Trương Thụ. Nàng tính cách đã thành hình, trong khoảng thời gian ngắn khó mà sửa được.
Xe la cứ như vậy dưới bầu không khí trầm mặc của cả ba người đã đến Thượng Thạch thôn.