Nhìn đến Tiểu Vân tiến vào, vị phụ nhân kia lập tức lạnh giọng hỏi, “Ngươi chạy đến nơi chết tiệt nào? Tiểu thư ở trong phòng không ra, ngươi liền không cần hầu hạ sao?”
Tiểu Vân lập tức quỳ xuống, “Thái thái, nô tỳ đi tìm Lộ chưởng quầy.”
“Cái gì Lộ chưởng quầy? Vào lúc mấu chốt này ngươi còn chạy ra phủ tìm cái gì chưởng quầy. Ngươi có phải cũng cảm thấy Đinh gia sắp xong rồi đúng không, tiểu thư nhà ngươi sắp xong đời rồi, gấp không chờ nổi bắt đầu chạy trốn, hả?”
“Không có, thái thái hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái gì mà hiểu lầm? Ngươi tự ý rời khỏi vị trí quả thực đáng chết, kéo ra ngoài đánh hai mươi côn cho ta.” Đinh thái thái lệ khí phá lệ nặng nề, tâm tình không thoải mái tóm được người liền bắt đầu phạt, ngay cả hỏi cũng không hỏi rõ ràng.
Trong phòng những người khác đều cùi gằm đầu run bần bật, Đại Nha đứng ở cửa cũng kinh ngạc nhích lại gần bên người Thư Dư, gắt gao nắm lấy nàng tay.
Thư Dư đối với nàng trấn an cười cười, “Không có việc gì.”
Nói xong, nàng đi thẳng vào bên trong, ngăn cản Tiểu Vân sắp bị kéo đi.
“Đinh thái thái, có thể để ta nói mấy câu được không?”
“Ngươi là ai? Ngươi vào bằng cách nào?”
“Lộ chưởng quầy trong miệng Tiểu Vân.”
Đinh thái thái kinh ngạc, “Nữ?”
Thư Dư gật đầu, “Ta nghe nói Đinh cô nương ở trong phòng không chịu ra ngoài, vừa lúc, ta cùng Đinh cô nương từng gặp mặt một lần, ân…… Xem như bằng hữu đi, không bằng để ta thử xem, xem nàng có nguyện ý gặp ta một chút hay không.”
Đinh thái thái mày kẹp chặt lại, “Chỉ bằng ngươi? Ta cho tới bây giờ chưa từng nghe nói Nguyệt Hoa có cái bằng hữu nào làm chưởng quầy cả.”
“Dù sao đã như vậy, ta thử xem cũng không mất gì mà.”
Tiểu Vân tránh khỏi người bắt lấy nàng, vội vàng nói, “Thái thái, Lộ chưởng quầy rất có bản lĩnh.”
Đinh thái thái cười nhạo, “Nàng có thể có cái bản lĩnh gì?” Nói thì nói như vậy, nhưng nàng đúng là rất yêu thương nữ nhi này, cho nên cũng không ngăn cản nữa, chỉ để bà tử bên người đi theo.
Thư Dư đi đến cửa phòng Đinh Nguyệt Hoa, duỗi tay gõ gõ, “Đinh cô nương, ta là Lộ Thư Dư, hai ngày trước chúng ta đã gặp qua.”
Bên trong không có bất luận động tĩnh gì, Đinh thái thái đã đi tới, “Ngươi đi đi, ta đã nói Nguyệt Hoa nàng……”
Nàng lời còn chưa nói xong, cửa phòng đột nhiên bị người mở ra, Đinh Nguyệt Hoa đầy mặt kinh hỉ nhìn Thư Dư.
Đinh thái thái, “……” Thật đúng là bằng hữu à?
Đinh Nguyệt Hoa bắt lấy tay Thư Dư, “Lộ, Lộ cô nương, ngươi có phải có thể giúp ta che đậy vết sẹo trên trán đúng không?”
Đối với Đinh Nguyệt Hoa mà nói, Lộ Thư Dư là người cho nàng kinh hỉ lớn nhất đời này.
Nàng từ nhỏ dung mạo thường thường, những tỷ muội khác trong nhà đều lớn lên hoa dung nguyệt mạo, đoan trang tú lệ, cũng chỉ có nàng, không chút nào thu hút.
Cho dù nàng là đích nữ thì thế nào? Cho dù nàng có bản lĩnh kinh thương thì thế nào?
Tất cả mọi người đều nói nàng đáng tiếc, không kế thừa được một phần dung mạo của cha mẹ. Có đứng ở giữa đám tỷ muội đi nữa, người khác cũng sẽ ở nhàn nhạt liếc nàng một cái sau đó nhanh chóng đem ánh mắt dời đi.
Nàng ngược lại như đang tự rước lấy nhục, giống như thành chuyện cười vậy. Nàng biết sau lưng có rất nhiều người nói nàng, cho nên sau đó Đinh Nguyệt Hoa phần lớn dùng nam trang gặp người.
Chỉ có mấy ngày trước đây, Thư Dư đã trang điểm cho nàng quá tốt, nàng sau khi trở về, thành tiêu điểm của mọi người.
Nàng trong lòng cảm kích Thư Dư, thậm chí tràn ngập sùng bái.
Nhìn thấy Thư Dư tới, Đinh Nguyệt Hoa cũng không biết như thế nào, đột nhiên liền cảm thấy có hy vọng.
Thư Dư cười cười, “Ta không biết vết sẹo trên trán ngươi sâu như thế nào, không dám bảo đảm có thể che khuất nó hoàn toàn được hay không.”
Đinh Nguyệt Hoa sửng sốt, mặt lộ vẻ thất vọng.
Ngay sau đó lại nghe nàng nói, “Nhưng mà, ta có thể xóa được vết sẹo của ngươi.”