TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 178: Khư Sẹo Cao Ta Tự Làm

Đinh Nguyệt Hoa vội vàng ngẩng đầu, đầy mặt không dám tin tưởng, rõ ràng muốn cười rồi lại khắc chế không được cảm xúc khổ sở, làm biểu tình cử nàng trong nháy mắt vặn vẹo.

Nàng không xác định hỏi, “Ngươi nói thật?”

Thư Dư gật gật đầu, “Chỉ là không biết ngươi có nguyện ý tin tưởng ta hay không mà thôi.”

“Ta đương nhiên tin tưởng.” Đinh Nguyệt Hoa nhanh chóng gật đầu, bỗng nhiên ý thức được chỗ này không thích hợp nói chuyện, vội mời nàng tiến vào, “Lộ cô nương tiến vào ngồi đi.”

Thư Dư cùng Đại Nha đi vào, Đinh thái thái đứng ở phía sau ngơ ngác, này, này thật đúng là đi vào?

Còn có, Lộ chưởng quầy này vừa rồi nói cái gì? Có thể xóa sẹo? Đại phu đều nói vết sẹo này không có khả năng tốt lên được, nàng một cái chưởng quầy, cũng dám nói mạnh miệng?

Đinh thái thái không yên tâm, vội vàng đi theo vào.

Thư Dư muốn nhìn vết thương trên trán Đinh Nguyệt Hoa, thật cẩn thận xốc lên băng gạc băng vải của nàng.

Kỳ thật miệng vết thương vẫn ổn, đại khái là vào lúc lôi kẹo bị thương, lực đạo không lớn lớn, cho nên miệng vết thương không phải rất sâu. Chờ sau khi khép lại, dùng khư sẹo cao vẫn có thể xóa sạch.

Thư Dư trong lòng đánh bàn tính, từ trong bao đồ ngề hóa trang đem hộp thuốc bôi kia ra.

“Đây là khư sẹo cao ta tự làm.” Nàng ăn ngay nói thật, “Trước mắt mới chỉ cho chính muội muội của ta dùng qua, tam muội ta trên mặt cũng có một vết sẹo, thời gian đã hơn một năm, dùng hơn mười ngày, đã phai nhạt rất nhiều. Vết sẹo này của ngươi còn mới, hiệu quả xóa sẹo sẽ càng tốt, càng nhanh hơn.”

“Tự mình làm?” Đinh thái thái mày kẹp chết ruồi, không quá tín nhiệm, “Thứ mà chính ngươi làm, là có thể tùy tùy tiện tiện cho người khác dùng? Đây không phải nói giỡn sao? Nếu là sẹo trên mặt nữ nhi của ta chẳng những không hết được, ngược lại hủy dung ai phụ trách? Lộ chưởng quầy tuổi còn trẻ, vẫn là không cần……”

Nàng còn chưa nói xong, Đinh Nguyệt Hoa liền đứng lên, “Nương, ta tin Lộ chưởng quầy.”

“Ngươi đứa nhỏ này, có phải hồ đồ rồi không vậy? Ngươi mới cùng người ta quen biết được bao lâu, cũng không sợ nàng hại ngươi.”

“Nương, ta không sợ, nương đi ra ngoài trước đi, nơi này có Lộ chưởng quầy ở lại là được.” Đinh Nguyệt Hoa đem Đinh thái thái đẩy ra ngoài cửa, nương nàng sẽ không hiểu, ngày ấy nàng dưới bàn tay của Lộ chưởng quầy đã cảm giác được sự thần kỳ.

Đinh thái thái tức giận đến muốn chết, “Được được được, ta đi, ta mặc kệ con, con đừng có mà hối hận.”

Nàng hầm hừ ra cửa, nhưng rốt cuộc vẫn không yên tâm, người vẫn ngồi ở gian ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại có ba người Thư Dư Đại Nha và Đinh Nguyệt Hoa, ngay cả Tiểu Vân cũng không ở.

Đại Nha chậm rãi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng sắp khẩn trương muốn chết rồi, Đinh thái thái kia vừa thấy đã hung dữ, không dễ ở chung lắm. Nàng vừa rồi thiếu chút nữa cho rằng hai người bọn nàng sẽ bị đuổi ra ngoài đấy.

Cửa phòng một lần nữa đóng lại, Thư Dư cười hỏi Đinh Nguyệt Hoa, “Đinh cô nương thật sự tin tưởng ta như vậy?”

“Lộ chưởng quầy, ngày ấy ngươi cùng ta nói, ta là mỹ nhân mà. Từ nhỏ đến lớn, ngươi là người đầu tiên nói với ta như vậy. Ta kỳ thật không quá tin tưởng, ngay từ đầu cảm thấy ngươi vì kiếm tiền, cũng không khác gì những người làm ăn kia, cái lời hay gì đều có thể nói được, chẳng những có lệ còn không thành tâm. Chính là sau lại, ta mới biết được ngươi thật sự không có mạnh miệng, ngươi làm ta thấy được chính mình hoàn toàn khác trước. Không sợ mất mặt, ngày ấy sau khi trở về, ta ở trước gương, ước chừng đứng gần một canh giờ.”

Nàng thậm chí luyến tiếc rửa mặt, luyến tiếc thay quần áo, mãi cho đến buổi sáng ngày hôm sau, mới rốt cuộc chậm rì rì một lần nữa trang điểm, biến thành chính mình phiên bản không hề đặc sắc.

Thư Dư nghe xong có chút kinh ngạc, xem ra Đinh cô nương thật sự rất để ý dung mạo của chính mình.