TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 232: Tồn Tại Thần Kỳ

Thư Dư xem bọn họ bộ dáng trợn mắt há hốc mồm, bình tĩnh đi vào.

Mấy cái chưởng quầy khác không tin đi dạo một lần quanh cửa hàng vừa xem đã thấy rõ ràng ngay, lúc này chẳng những xác nhận quần áo đều bị mua hết rồi, ngay cả những cái chai lọ vại bình ban đầu đặt trên giá cũng ít đi rất nhiều.

Chưởng quầy quán điểm tâm cách vách nhịn không được quay đầu, nhìn về phía Lộ Nhị Bách, chứng thực hỏi, “Quần áo nhà các ngươi, đều bị những tiểu thư thái thái đó mới vừa rồi mua đi hết rồi sao?”

Lộ Nhị Bách cười, rụt rè gật gật đầu, “Đúng vậy, cũng là các khách nhân thấy cửa hàng chúng ta quạnh quẽ, cố ý chiếu cố sinh ý của chúng ta. Đáng tiếc ta trữ hàng không nhiều lắm, bằng không các nàng còn muốn mua thêm vài món. Aiza.”

Mấy cái chưởng quầy, “……” Nghe hắn nói không thành thật này, xem biểu tình đắc ý của hắn kìa, hận không thể tiến lên ‘ phi ’ một cái vào mặt hắn.

Bọn họ cũng hy vọng các khách nhân có thể cố ý chiếu cố cửa hàng nhà mình như vậy đấy, bọn họ cũng hy vọng hàng trữ của mình toàn bộ bị quét sạch đấy.

Mấy người không thể nhìn nổi biểu tình còn muốn khoe nữa ra của Lộ Nhị Bách, sau khi đi dạo một vòng quanh cửa hàng, chua lòm rời đi.

Y Nhân Các này thật đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Vốn cho rằng chỉ là một nhà từ trong thôn tới không có bối cảnh gì, kết quả khai trương ngày đó ngay cả Hướng đại nhân đều tặng lễ.

Vốn cho rằng mấy ngày cũng không có một người khách nhân sớm hay muộn cũng phải đóng cửa, kết quả chớp mắt đã bán sạch số hàng hóa trong cửa hàng luôn rồi.

Thật là…… tồn tại thần kỳ.

Lộ Nhị Bách phất tay nhìn theo bọn họ rời đi, tâm tình cực kỳ tốt nhìn cửa hàng trống rỗng.

Quần áo đều bán hết rồi, cửa hàng cũng không cần nhiều người ngốc ở đây như vậy nữa.

Vừa lúc có thể tranh thủ thời gian này mang mẹ con A Hương đi chỗ ở, cho nên lão thái thái dặn dò Lộ Nhị Bách một tiếng, “Cửa hàng con trông nhé, có việc gì thì buổi tối trở về nói sau, chúng ta mang A Hương đi nơi ở trước đã. Hôm nay khó có khi cao hứng, ta đi mua thịt, buổi tối kêu A Hương tới trong nhà ăn cơm, vui quá vui quá đi.”

Lộ Nhị Bách gật đầu, “Được, nương ngài chậm một chút.”

Lão thái thái tới nói với A Hương cùng Phó Tưởng Đệ một tiếng, không chỉ các nàng, mấy người Thư Dư Đại Nha cũng đều rời khỏi cửa hàng.

Một đám người vô cùng náo nhiệt thẳng đến hẻm Lưu Phương, trước hết đi đến sân viện Thư Dư thuê để chế y kia.

A Hương cùng Phó Tưởng Đệ đem hành lý đặt ở nơi này, Thư Dư lúc này mới giới thiệu cho các nàng, “Viện này có ba gian phòng, gian sương phòng bên trái kia ánh sáng tốt hơn một chút, chính là lấy tới làm phòng may quần áo. Trên bàn may áo còn có kim chỉ ta đều đã chuẩn bị đầy đủ, các ngươi nhìn xem.”

A Hương cùng Phó Tưởng Đệ vào cửa dạo qua một vòng, trong phòng sạch sẽ, còn đặt cả hoa, cũng rất thông gió. Ở hoàn cảnh như vậy làm việc, đối với các nàng mà nói, quả thực chính là một loại hưởng thụ.

“Bên phải sương phòng chính là phòng ở cho các ngươi nghỉ tạm, vốn là lúc thuê tới trong phòng đã có sẵn tủ và bàn, cũng lau dọn sạch sẽ rồi. Các ngươi nếu mà để ý thì có thể lau lại một chút.”

Dư lại một gian phòng cuối cùngnhỏ hơn hai gian phòng trước, liền lấy để làm nhà kho.

Hiện tại nhà kho còn không có thứ gì, ít nữa Thư Dư lại tính toán đem vải dệt dọn vào trong đó trước.

Mọi người đi hai vòng quanh sân, đều thực vừa lòng.

A Hương cùng Phó Tưởng Đệ thậm chí có chút kích động, nơi này so với phòng ở ban đầu các nàng sống ở Nguyễn gia thôn tốt hơn quá nhiều quá nhiều.

Quan trọng nhất chính là, còn thực thanh tịnh, những cái sự tình bát nháo trong thôn một chút cũng không có.

Xem xong phòng ở, Thư Dư cùng các nàng mới trở về nhà.

Sân Lộ gia thuê cách chế y phòng không xa, vài bước chân đã tới rồi.

Lão thái thái tiếp đón hai người A Hương tiến vào ngồi, sau đó lại đi ra cửa mua đồ ăn.