Thư Dư lại ngăn bà lại, “Bà nội, để cháu đi thôi, bà ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Nàng mang theo Đại Hổ Tam Nha ra cửa, hai đứa nhỏ tuy rằng đã tới huyện thành được vài ngày, nhưng thời gian ra cửa ít ỏi không có mấy. Hai đứa biết người lớn bận việc, cho dù muốn ra ngoài đi dạo, cũng không nghĩ quấy rầy bọn họ, cho nên cũng chỉ ở hậu viện cửa hàng chơi đùa.
Đặc biệt là Tam Nha, trước kia ở Thượng Thạch thôn nàng bởi vì vết sẹo trên mặt nên không muốn ra cửa, cũng không có bằng hữu nào. Hiện tại vết sẹo kia đã mờ đến mức nhìn không ra nữa, tiểu cô nương cũng muốn đi ra ngoài nhiều hơn để nhìn xem.
Thư Dư biết bọn nhỏ hiểu chuyện, cũng muốn dẫn bọn nó ra cửa nhiều hơn một chút, ít nhất phải quen thuộc hoàn cảnh chung quanh.
Tam Nha có chút hưng phấn, lôi kéo tay Thư Dư đáng tiếc nói, “Chiêu tài nói cũng muốn được đi, nhưng mà nhị tỷ phải chiếu cố hai người bọn muội đã thực vất vả, không thể lại mang theo Chiêu Tài được nữa. Muội đã cùng Chiêu Tài giải thích một chút, nó liền đồng ý không ra khỏi cửa nữa.”
Thư Dư cúi đầu nhìn tiểu cô nương, so với lần đầu tiên gặp mặt, hiện tại Tam Nha mới chân chính có tính cách trẻ con này.
Khuôn mặt nhỏ lúc trước gầy yếu đỏ lên cũng cuối cùng có chút thịt, trở nên phấn phấn nộn nộn.
“Vậy muội giải thích với chiêu tài như thế nào?”
Đại Hổ ở một bên vô tình vạch trần chân tướng sự tình, “Muội ấy chỉ giải thích một câu, sau đó thả đồ ăn vào trong chén chiêu tài, chính mình chạy.”
Thư Dư sửng sốt, Tam Nha đã bổ nhào vào trước mặt Đại Hổ, duỗi tay kéo mặt hắn, “Ca ca, không cho huynh nói chuyện.”
Thư Dư ở một bên cười ha ha, Đại Hổ a Đại Hổ, đệ đúng là tính tình của tiểu thẳng nam mà, phải sửa.
Hai huynh muội hi hi ha ha nháo, lực chú ý của Thư Dư đều tập trung ở trên người hai người.
Bởi vậy, cũng không chú ý tới thời điểm đi ngang qua cửa huyện nha, đã nhìn thoáng qua được bóng dáng quen thuộc.
Thân ảnh kia bước chân cũng dừng một chút, hoài nghi quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói thầm một câu, “Ta vừa rồi hình như nhìn thấy Lộ cô nương?”
Nhưng Thư Dư vừa mới quẹo vào hẻm, đã không thấy được.
Hồ Lợi chỉ có thể thu hồi tầm mắt, lại tiếp tục chạy vào bên trong huyện nha.
Hướng Vệ Nam mới vừa xem xong một quyển hồ sơ, đôi mắt có chút chua xót chớp chớp, đứng dậy uống ngụm trà.
Đang định một lần nữa ngồi trở lại thì thấy Hồ Lợi vội vã vào cửa.
Hắn dừng động tác một chút, hỏi, “Có việc?”
Hồ Lợi đi vội vàng, còn có chút hơi hơi thở dốc, nghe vậy nhanh chóng gật đầu, yết hầu nuốt một chút mới nói, “Đại nhân, Lộ cô nương nàng có phiền toái.”
Hướng Vệ Nam nhướng mày, “Ngươi là nói, Lộ Thư Dư?”
“Đúng đúng đúng, đại nhân ngươi không biết ta vừa rồi ra cửa đã nghe được cái gì đâu.”
“Nga, vậy ngươi nói xem.” Hướng Vệ Nam ngồi ở ghế trên, rót cho chính mình một ly trà chậm rãi uống.
Hồ Lợi đi lên phía trước một bước, nói, “Đại nhân, hôm qua Lộ cô nương không phải cũng tặng cho ta một bình rượu sao? Ta cảm thấy rượu kia uống cũng khá ngon. Vừa mới rồi lúc ta từ ngoài thành trở về vừa hay đi ngang qua tiệm rượu kia, liền nghĩ mua hai bình để đó. Kết quả thời điểm ta vào cửa, không thấy được cửa hàng có người, ta liền tự mình đi trước quầy hàng bên kia chọn.”
Kết quả vào lúc hắn ngồi xổm trên mặt đất xem bình rượu, Giang Nghĩa cùng Đặng thị đi từ ngoài cửa vào.
Hai người cũng chưa chú ý tới cửa hàng nhà mình có người tới, cũng không thấy được Hồ Lợi đang ngồi xổm. Lúc nói chuyện phiếm cũng không cố tình lẩn tránh, nói nói một hồi liền nói tới sự tình Giang tam thiếu theo dõi Thư Dư.
Hồ Lợi vừa nghe được lời này sao còn nhịn được nữa? Lập tức đứng dậy dò hỏi tình huống cụ thể.
Biết được Lộ Thư Dư gặp phiền toái, không nói hai lời chạy nhanh dvề huyện nha.