Giang Lễ mãi cho đến khi rời khỏi Giang gia hơn hai trăm mét, bước chân kia mới chậm lại.
Hắn cũng là chuồn êm ra được, từ sau sự kiện từ hôn kia, Giang gia phụ mẫu tuy rằng vẫn rất dung túng hắn, nhưng phương diện tự do ít nhiều vẫn bị hạn chế.
Những hạ nhân bên người hắn đều bị cha mẹ hắn phân phó rồi, phải trông chừng hắn không cho hắn ra cửa, chờ qua đợt nổi bật này rồi lại nói.
Nhưng Giang Lễ sao có thể là người chịu ngồi yên được?
Hắn hai ngày trước mới vừa gặp được Thư Dư, đúng là thời điểm tâm ngứa khó nhịn, cho nên trực tiếp ném lại hạ nhân, trộm mò ra ngoài.
Chỉ là hắn không biết chính là, mỹ nhân hắn tâm tâm niệm niệm nhớ thương, lúc này đang đi theo phía sau hắn.
Giang Lễ vừa ra khỏi cửa đã đi về phía phố Ninh Thủy, Thư Dư liền biết hắn quả nhiên đã tra được thân phận của nàng.
Nhưng mà không sao cả, hắn rất nhanh sẽ ốc còn không mang nổi mình ốc.
Giang Lễ đại khái cũng sợ bị người Giang phủ nhìn thấy, cho nên ngay từ đầu đi một đoạn đường, hắn đều tận lực tìm ngõ nhỏ ít người đi lại.
Cái này thì lại quá quá tiện cho Thư Dư rồi.
Chờ đến khi hắn vừa rẽ vào cái ngõ tiếp theo, Thư Dư đột nhiên lên tiếng gọi lại hắn, “Uy.”
Nàng thanh âm thô ách, ngữ khí cũng thập phần không khách khí.
Giang Lễ ngẩn người, xoay đầu nhìn nàng, “Ngươi kêu ta?”
“Đúng vậy.” Thư Dư đi qua chỗ hắn, trên mặt treo ý cười, thực mau đứng ở trước mặt hắn, “Vị thiếu gia này, ta đây có thứ tốt, không biết ngươi có hứng thú hay không?”
Giang Lễ hai mắt đánh giá, “Chỉ bẳng ngươi? Nhìn chính là cái quỷ nghèo, có thể có cái thứ tốt gì?”
“Một thứ rất tốt loại mà có thể làm ngươi cảm thấy vui sướng thăng hoa ấy, ta chính là phải trả cái giá thật lớn mới có thể tới tay được đó, toàn bộ Giang Viễn huyện, chỉ có mình ta mới có.”
Giang Lễ nháy mắt bị khơi mào lòng hiếu kỳ, thứ có thể làm người cảm thấy vui sướng thăng hoa?
Trong đầu hắn vạch ra phương hướng tiếp theo, hơn nữa lập tức là có thể nhìn thấy vị thôn cô lúc trước rồi, nói không chừng, thứ này vừa lúc có thể sử dụng trên người thì sao?
Giang Lễ nhướng mày có hứng thú, “Lấy ra đây cho ta xem.”
Thư Dư nhìn trái ngó phải, thấp giọng nói, “Tìm chỗ nào không có ai trước đã.” Nơi này tuy rằng cũng hẻo lánh, nhưng vẫn sẽ có vài người đi tới đi lui, làm chuyện gì cũng không thuận tiện.
Giang Lễ cũng cảm thấy có lý, liền dẫn đầu hướng tới một cái ngõ nhỏ không có ai đi đến.
Thư Dư ẩn ẩn ở phía dưới râu quai nón cánh môi giương lên một độ cong, lập tức đi theo.
Giang Lễ đã gấp không chờ nổi, nàng vừa tới gần đã lập tức hỏi, “Đồ đâu?”
“Đừng nóng vội chứ, bây giờ sẽ cho ngươi xem luôn.”
Thư Dư nói, cúi đầu hướng trong tay áo đào rồi lại đào.
Giang Lễ thuận thế hỏi, “Nói, ngươi như thế nào tìm tới ta để đẩy mạnh tiêu thụ cho thứ tốt này của ngươi?”
“Bởi vì……” Thư Dư nở nụ cười, ngay sau đó đột nhiên ngẩng đầu, trong tay cầm một cục đá, ‘ phanh ’ một cái đập vào đầu hắn.
Giang Lễ không dám tin tưởng mở to hai mắt nhìn, “Ngươi……”
Hắn cảm giác trước mắt từng đợt choáng váng, sau khi lùi lại hai bước, mềm như bông ngã xuống mặt đất.
Thư Dư lúc này mới đem câu nói dở kia nói nốt, “Bởi vì, ngươi là Giang gia tam thiếu a, Giang gia các ngươi làm nhiều việc ác, không tìm ngươi thì tìm ai?”
Đây là câu cuối cùng mà Giang Lễ trước khi hôn mê nghe được. Hắn nghĩ, hóa ra là kẻ thù của Giang gia à, khẳng định là cha mẹ hắn làm buôn bán đắc tội người khác, thật là hại khổ hắn mà.
Thư Dư xác định hắn hoàn toàn ngất xỉu mới ném cục đá xuống đất, cười cười, xoay người rời đi.
Nhưng mà vào lúc nàng chuẩn bị đi ra khỏi ngõ nhỏ, lại bỗng chốc sắc mặt biến đổi, lạnh giọng quát khẽ, “Ai ở nơi đó, ra đi?”