TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 242: Mạnh Công Tử Hay Là Nói Chuyện Đi

Thần kinh toàn thân Thư Dư đều căng chặt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm đạo bóng dáng đang chuyển động chỗ kia.

Bóng dáng hơi hơi giật giật, lộ ra một gương mặt nàng vô cùng quen thuộc.

Thư Dư, “……”

Một khắc nhìn thấy Mạnh Duẫn Tranh kia, nàng nháy mắt thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Có thể là hai người đã từng thông đồng làm bậy, làm chuyện xấu rồi, cho nên đối với người nhìn thấy nàng đập ngất xỉu một người khác, nàng không hề có gánh nặng tâm lý tý nào, ngược lại đột nhiên thả lỏng lại, “Hóa ra là huynh à.”

Mạnh Duẫn Tranh nhìn nhìn ra phía sau nàng, người nào đó nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, y như là chết rồi vậy, có chút thảm thiết.

Đột nhiên lại có chút đồng tình với hắn.

Thư Dư thấy thế, đứng sang bên cạnh, chỉnh trang lại mình một chút, ngay sau đó dường như nghĩ đến cái gì, nhăn mày lại nói, “Huynh tới bao lâu rồi? Thấy được bao nhiêu?”

Mạnh Duẫn Tranh nâng tay lên làm ký hiệu một chút, Thư Dư tỏ vẻ xem không hiểu.

Nàng nhìn quanh, nói, “Thôi được rồi, nơi này không phải chỗ để nói chuyện, chúng ta đi về trước đã.”

Mạnh Duẫn Tranh gật đầu, Thư Dư ngó quanh bên ngoài ngõ nhỏ một vòng, sau khi xác định không có bóng người nào, lúc này mới nhanh chóng chạy ra.

Nàng một lần nữa trở lại cái ngõ nhỏ lúc trước giấu cái mũ, cởi quần áo bên ngoài ra, lại lần nữa đội mũ có rèm lên.

Mạnh Duẫn Tranh nhìn nàng thao tác thuần thục, khóe miệng khắc chế không được giương lên.

Hai người rất nhanh đã trở lại hẻm Lưu Phương, trực tiếp vào viện môn Mạnh gia.

Trong viện Triệu Tích đang cầm cây chổi ở kia quét rác, nhìn thấy người xa lạ vào cửa, lập tức ngẩng đầu lên, một giây đã lại tiến vào trạng thái kẻ ngốc, đem rác rưởi trong viện quét đến lung tung lên.

Thư Dư, “……”

Nàng lắc đầu, tiến lên đem cây chổi cầm lại đây, sau đó vỗ vỗ cánh tay Triệu Tích, nói, “Triệu đại phu không cần vội đâu, góc tường bên kia có mấy con kiến đấy, đi đếm xem có mấy con có phải tốt hơn không?”

Triệu Tích ngốc hề hề cười, “Được nha.” Hóa ra là Lộ cô nương, mang theo mũ có rèm hắn cũng chưa nhận ra được.

Hắn xoay người đi đến góc tường, sau đó lại quay đầu, đối với Thư Dư cười.

Người sau đem cái chổi đặt ở góc tường, thuận tiện đem mũ có rèm trên đầu tháo xuống.

Tươi cười của Triệu Tích vào lúc nhìn thấy đầy mặt râu quai nón kia thì thiếu chút nữa banh không nổi nữa, để không bại lộ, hắn chạy nhanh xoay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm một loạt con kiến đang chuyển nhà trong góc kia.

Nếu không phải hắn trước đấy đã dựa vào thanh âm nhận ra giọng của Lộ cô nương, hắn thiếu chút nữa đã cho rằng cái đại nam nhân ăn mặc nữ trang này khả năng có cái bệnh gì nặng lắm.

Triệu Tích trong lòng tò mò muốn chết, Lộ cô nương này đang yên đang lành sao lại muốn giả dạng thành cái dạng này.

Còn có, nàng đây là thuật dịch dung à? Hoàn toàn nhìn không ra được nàng là ai luôn.

Lúc này Mạnh Duẫn Tranh cũng đang cẩn thận đánh giá Thư Dư.

Hắn thật ra biết có vài người có thể nhờ một ít công cụ thay đổi dung mạo chính mình, nhưng còn không đến mức thay đổi đến loại tình trạng này. Thư Dư trước mặt đây, cho dù không có bộ râu quai nón kia che đậy, cũng nhìn không ra bộ dáng ban đầu của nàng.

Nàng lại có một kỹ năng hạng nhất rồi, Mạnh Duẫn Tranh kiến thức này đã được tiếp thu.

Thư Dư ngồi xuống rót một cốc nước lớn uống trước, nàng ngồi xổm ở bên ngoài Giang phủ lâu như vậy, trên người lại bọc hai tầng quần áo, đã sớm khát khô không chịu nổi rồi.

Chờ đến khi uống xong nước, nàng mới nhìn về phía Mạnh Duẫn Tranh ngồi ở đối diện, nhìn thấy hắn lấy ra giấy và bút mực, đột nhiên cười cười, ý vị thâm trường nói, “Mạnh công tử, tuy là huynh viết chữ tốc độ rất nhanh, nhưng cũng quá lãng phí thời gian. Lại còn lãng phí giấy, giấy mà huynh dùng cũng chả phải rẻ, quá đáng tiếc. Hay là, huynh vẫn nên trực tiếp mở miệng nói chuyện đi?”

Tay Mạnh Duẫn Tranh đột nhiên chệch đi một cái, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía nàng.