Bởi vì tò mò nên Triệu Tích đang từ trong một góc nhòm ngó về hoạt động bên này càng là cả người cứng đờ, trực tiếp bị nước miếng của chính mình làm sặc luôn. Hắn kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, nhìn về phía Thư Dư trên nhà chính.
Hắn vừa mới nghe được cái gì? Lộ Thư Dư bảo Mạnh Duẫn Tranh nói chuyện đi?
Nàng đã biết? Nàng khi nào thì biết, làm sao mà biết được, ai nói, nơi nào bị bại lộ?
Thư Dư cũng vừa vặn xoay đầu lại, hướng về phía hắn chào hỏi, “Triệu đại phu, bên ngoài nóng lắm, có muốn vào đây hay không?”
Triệu Tích trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng không biết là muốn nghe nàng lời nói đi vào, hay là vẫn tiếp tục giả bộ ngốc tử chạy đến trong góc đi đếm kiến đây.
Nhưng thời gian hắn cứng đờ có hơi lâu, nếu bây giờ lại xoay người chạy, hình như cũng có chút xấu hổ.
Triệu Tích không khỏi nhìn về phía Mạnh Duẫn Tranh, người sau đột nhiên cười nhẹ một tiếng, rốt cuộc mở miệng, “Nàng chừng nào thì biết được?”
Thư Dư cảm thán, chính là thanh âm này, thanh âm dễ nghe như vậy lại bị giấu đi thật sự quá đáng tiếc.
Triệu Tích thấy Mạnh Duẫn Tranh đã không tính toán che giấu, dứt khoát cũng ngồi dậy, vỗ vỗ quần áo trên người, đi vào trong phòng.
Rốt cuộc hắn chính là giả bộ ngốc tử, lúc trước ở trước mặt nàng làm mấy cái hành vi đó, hiện tại ngẫm lại liền cảm thấy cực kỳ thẹn.
Triệu Tích đi đến phía sau Mạnh Duẫn Tranh, tận lực thu nhỏ lại cảm giác tồn tại của chính mình.
Thư Dư buồn cười, lúc này mới trả lời vấn đề của Mạnh Duẫn Tranh, “Lần trước huynh nói cho ta huynh từng đến Thư gia, ta đã biết.”
Mạnh Duẫn Tranh tò mò, “Ta nói câu nào làm nàng sinh ra hoài nghi?”
Triệu Tích cũng liên tục gật đầu, Mạnh Duẫn Tranh viết những lời đó, hắn cũng xem qua, cũng không thấy chỗ nào không đúng mà.
Thư Dư lại nói, “Huynh nói với ta, sau khi huynh đến Thư gia, phát hiện Thư gia tam tiểu thư là mạo danh thay thế, cho nên lập tức bắt đầu điều tra, nhưng phát hiện Thư gia trở nên cẩn thận không dễ xuống tay. Lại sau đó, huynh cùng Triệu đại phu đều xảy ra chuyện, sau đó tới Giang Viễn huyện, gặp ta, đúng không?”
“Ân.”
Thư Dư vươn tay, “Ta tính thời gian một chút, huynh là vào lúc ta rời khỏi Thư phủ ngày thứ ba thì đến, sau đó vào ngày thứ tư ta đến Giang Viễn huyện đã cùng ta tương ngộ. Khoảng giữa này chỉ có thời gian mấy ngày, huynh lại đã điều tra, xảy ra chuyện, rồi lại rời đi, trải qua nhiều sự tình như vậy. Nói cách khác, sau khi các ngươi xảy ra chuyện, liền lập tức tới Giang Viễn huyện. Cái này quá không hợp tình hợp lý.”
Triệu Tích hỏi, “Chỗ nào không hợp tình hợp lý?”
“Ngươi nghĩ đi, hai người các ngươi đều xảy ra chuyện lớn như vậy, một người choáng váng, một người câm, dựa theo tính tình của Mạnh công tử, sao có thể không ở lại Đông An phủ tiến hành trả đũa? Ngược lại xuất hiện ở một cái tiểu huyện thành như này.” Thời điểm hắn đối phó Trương Thụ một chút cũng không hàm hồ đâu, làm gì có khả năng chính mình cùng Triệu Tích bị thương thảm thiết như vậy mà cái gì cũng không làm, cái này không phù hợp với tính cách của hắn.
Thư Dư, “Nhưng nếu như trả thù, chỉ có thời gian một ngày sao mà đủ được? Ít nhất cũng phải cần bảy tám ngày, sao có thể nhanh như vậy xuất hiện ở Giang Viễn huyện.”
“Đương nhiên, cũng có khả năng là kẻ thù của các ngươi chạy tới Giang Viễn huyện, các ngươi là đuổi theo hắn lại đây. Nhưng loại khả năng này quá nhỏ, có thể đồng thời ám toán được cả hai người các ngươi, tất nhiên không đơn giản. Người không đơn giản thì không có khả năng cho các ngươi thời gian trong vòng một ngày đã tra ra thân phận của hắn, hơn nữa còn tỏa định tung tích của hắn để đuổi theo.”
Nàng thở dài một hơi nói, “Cho nên ấy, ta nghĩ tới nghĩ lui, có 80% khả năng là các ngươi căn bản không xảy ra việc gì. Các ngươi có lẽ là để tiện hành sự cho mục đích nào đó mới cố ý làm bộ bị hại, ngốc ở trong Giang Viễn huyện này.”
Triệu Tích trợn mắt há hốc mồm, mẹ nó thế mà bị đoán đúng thật rồi.