Thư Dư yên tâm, quả nhiên Triệu đại phu không ngốc so với ngốc tử hữu dụng hơn nhiều.
Triệu đại phu thở ra một hơi, lại đột nhiên cảm nhận được phía sau có một tầm mắt bỗng dưng biến lạnh.
Hắn nhịn không được liếc về phía sau một cái, liền thấy Mạnh Duẫn Tranh trầm khuôn mặt bộ dáng rất không cao hứng.
Triệu Tích, “……” Sao lại có cảm giác nguy hiểm đến tính mạng thế nhỉ?
Hắn chạy vội vàng nói với Thư Dư, “Vậy, ta đây hiện tại liền trở về phối dược cho cô nhé?”
“Được, đa tạ.”
Triệu Tích xoay người vội đi ra ngoài, Mạnh Duẫn Tranh đứng lên, nhấp nhấp môi trầm mặc nhìn nàng.
Thư Dư cũng xoay đầu, khó hiểu đón nhận tầm mắt của hắn, “Mạnh công tử, huynh còn vấn đề gì khác muốn hỏi ta à?”
Mạnh Duẫn Tranh sau khi xác nhận nàng quả thực không cần đến mình trợ giúp, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng hẫng một hơi, đi nhanh đuổi kịp Triệu Tích.
Triệu Tích vừa mở cửa viện ra, vào lúc hai người dời đi, lại thiếu chút nữa đụng phải lão thái thái đang muốn vào cửa.
Lão thái thái kinh ngạc nhìn hai người xuất hiện ở trong viện nhà mình, thiếu chút nữa khắc chế không được kêu ra tiếng.
Cũng may bà lập tức đã nhận ra Mạnh Duẫn Tranh, thở ra một hơi, tò mò hỏi, “Ngươi là…… Mạnh công tử? Ngươi là tới tìm A Dư sao?”
Triệu Tích lập tức lại tiến vào trạng thái nhân vật, hắc hắc hắc ngây ngô cười.
Mạnh Duẫn Tranh thân là người câm cũng có tự giác.
Bên trong Thư Dư nghe
Lão thái thái bừng tỉnh đại ngộ, bà biết Triệu đại phu chính là ân nhân đã cứu nhi tử và cháu gái mình, chỉ là đầu óc có chút vấn đề, hiện tại trở nên ngây ngốc, thực sự đáng thương.
Thư Dư lúc này mới giải thích nguyên nhân hai người xuất hiện ở chỗ này, “Lần trước ta giúp Triệu đại phu, cho hắn mấy khối điểm tâm, hắn liền nhớ rõ ta. Mới vừa rồi nhìn thấy ta, một hai phải đi theo ta trở về, ta dẫn hắn vào cửa để ăn chút kẹo. Mạnh công tử lại đây là để dẫn hắn về nhà.”
Mạnh Duẫn Tranh ở một bên gật gật đầu.
Lão thái thái bừng tỉnh đại ngộ, “Hóa ra là như thế này.” Bà thương tiếc sờ sờ đầu Triệu đại phu, “Không sao đâu, về sau Triệu đại phu muốn tới thì cứ việc lại đây chơi. Nhà chúng ta có Đại Hổ cùng Tam Nha, không lo cháu không có người chơi cùng.”
Nói xong lại dặn dò Mạnh Duẫn Tranh, “Về sau nếu mà cháu có chuyện gì cần ra cửa, không có biện pháp chăm sóc hắn, thì cứ đem hắn để ở nhà của chúng ta, bà trông giúp cháu.”
Triệu Tích trên mặt cười hì hì, nội tâm lại thiếu chút nữa nôn ra được cả một búng máu.
Mạnh Duẫn Tranh treo lên mỉm cười mà hắn thuần thục nhất làm người như tắm mình trong gió xuân kia, cực kỳ chân thành gật gật đầu, không tiếng động đối nói từ cảm ơn với lão thái thái.
Sau đó liền lôi kéo ngốc tử Triệu Tích rời đi, tâm tình rõ ràng so với vừa nãy đã tốt hơn rất nhiều.
Lão thái thái đứng ở cửa, nhìn theo hai người rời đi, thở dài một hơi nói, “Đáng thương cho hai đứa bé này quá, về sau phải làm sao bây giờ nha. Triệu đại phu dù sao cũng là bất tỉnh nhân sự, nhưng Mạnh công tử kia về sau chỉ sợ ngay cả tức phụ đều cưới không được mất.”
Chính hắn là một người câm, bên người còn kéo theo một người ngây ngốc, tuy rằng lớn lên rất tuấn tú, nhưng cô nương nhà nào hơi tốt chút cũng không muốn gả cho hắn đâu.
Thư Dư giật khóe miệng một chút, cười gượng một tiếng, “Bà nội, chúng ta vào nhà trước đi.”
Lão thái thái vừa quay đầu lại vừa bị nàng lôi kéo vào sân, trong miệng còn vẫn luôn lẩm bẩm lầm bầm kêu đáng tiếc.
Thư Dư đóng lại viện môn mới hỏi, “Bà nội, vừa rồi bà đi đâu vậy?”
Lão thái thái hoàn hồn, đột nhiên vỗ tay một cái, trên mặt hiện lên ánh sáng hưng phấn kích động, “Ai nha, bà thiếu chút nữa đã quên mất, bà trở về chính là để nói cho cháu một cái tin tức tốt đây.”