TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 260: Phu Thê Lộ Tam Trúc Tìm Tới Cửa

Sự tình Giang gia giải quyết xong, Thư Dư cả người nhẹ nhàng hẳn.

Nàng chuẩn bị trở về đổi thân quần áo, sau đó đi cửa hàng nhìn xem.

Ai biết từ rất xa đã nhìn thấy ở bậc thang cửa nhà mình ngồi hai thân ảnh quen thuộc, hai người đều mồ hôi đầy đầu không có tinh thần gì cả, nửa gục đầu xuống đang nói chuyện, ngay cả Thư Dư đi tới cũng chưa phát hiện ra.

Đi đến gần, Thư Dư mới nghe được nội dung đối thoại của bọn họ.

“Ta đã nói đến cửa hàng trang phục đi, ngươi một hai phải tới nơi này.” Đây là giọng nói oán giận của Lương thị.

Lộ Tam Trúc cũng có chút bực bội, “Đi cửa hàng trang phục làm gì? Ngươi lại không phải không biết cửa hàng trang phục kia không có sinh ý, chúng ta đi qua, vạn nhất nương ta tâm tình không tốt đem chúng ta đuổi ra thì làm sao bây giờ?”

“Bọn họ sinh ý không tốt lại không phải chúng ta sai, đuổi chúng ta làm gì?”

“Nương ta chính là người không nói lý như vậy đấy, vạn nhất bà ấy nhìn thấy ta cảm thấy phiền, cảm thấy ta đen đủi thì sao?”

Thư Dư che bụm trán, tam thúc ngươi ở trên đường bôi đen lão thái thái đã một đi không trở lại rồi.

Lộ Tam Trúc lại nói có chút kích động lên, “Ta lúc trước đã nói sao, A Dư làm được bắp rang như vậy, còn có khoai chiên gì đó, ăn đều khá ngon, liền ở trên đường phố mở cái sạp, khẳng định sinh ý vô cùng tốt. Nàng một hai phải đi mở cái gì cái gì cửa hàng trang phục, xem đi, một bút sinh ý đều không có. Ai u, ta sắp sầu muốn chết đây, ta còn trông cậy vào nàng mang ta tiến lên được hưởng ngày lành, kết quả hiện tại xem ra, nàng không bồi thường toàn bộ tiền vào đây đã không tồi rồi.”

Lương thị đồng tình gật đầu, “Muốn ta nói a, A Dư thông minh thì thông minh thật, chuyện thu thập người thì đúng là lợi hại. Nhưng chính là không có đầu óc làm sinh ý, có khi còn không có tinh mắt bằng ta đâu.”

“Đúng vậy.” Lộ Tam Trúc nói, lại bực bội lau một phen mồ hôi, “Ngươi nói giữa trưa như này, nương ta các nàng đều đi nơi nào? Cũng sẽ không phải đều đi cửa hàng đấy chứ, cửa hàng lại không có sinh ý, cả gia đình chen chúc ở nơi đó không phải thêm phiền sao?”

“Ai biết được?”

“Aizz……”

“Aizz……”

Hai thanh âm thở dài nặng nề, Thư Dư nghe được hận không thể liếc mấy cái xem thường.

Hai phu thê bọn họ rốt cuộc là tới làm gì?

Thư Dư vừa định lên tiếng gọi bọn hắn, liền thấy Lương thị từ trong bao quần áo của mình lấy ra hai cái bánh bột ngô, chia một cái cho Lộ Tam Trúc, “Đã đói bụng, ăn trước cái này đi.”

Thư Dư đều chấn kinh rồi, tam thúc tam thẩm nàng đây là phát sốt sao? Tới huyện thành thế nhưng sẽ mang lương khô nhà mình đi ăn, bọn họ không nên là ngay từ đầu đã đánh chủ ý lại đây cọ cơm sao?

Mắt nhìn Lộ Tam Trúc cắn một ngụm bánh bột ngô khô cằn, thiếu chút nữa đều bị mắc nghẹn, Thư Dư lúc này mới mở miệng, “Các ngươi ngồi ở cửa nhà người ta nói xấu người ta, có phải không tốt lắm không?”

Hai người sửng sốt, nhanh chóng xoay đầu lại.

“A, A Dư?”

Lộ Tam Trúc nhanh chóng đem bánh bột ngô nuốt xuống, bởi vì quá kích động, nghẹn đến mức mặt đều đỏ lên.

Lương thị đặt đồ trong ngực xuống, lập tức đứng lên, vui mừng nói, “A Dư ngươi đã trở lại, chúng ta đều đợi ngươi đã lâu.”

Thư Dư ha hả, nàng mới không tin chờ đã lâu.

Bên ngoài nắng to, giữa trưa đứng ở cửa không thoải mái.

Thư Dư mau chóng cầm chìa khóa mở viện môn, đem hai người đón vào.

Lộ Tam Trúc vừa vào cửa, vội vàng bay nhanh về phía nhà chính, tự mình rót một chén nước uống hết, cuối cùng mới cảm thấy thoải mái.

Đặt xuống “Cạch” một cái, hắn mới cười tủm tỉm nhìn về phía Thư Dư, “A Dư à, ngươi nói các ngươi đều đi nơi nào rồi? Nhà này cũng không có ai trông cả.”

Thư Dư cũng uống hai ngụm nước, “Ta còn kỳ quái đây, các ngươi hôm nay sao lại tới huyện thành?”

Lão thái thái ngày hôm qua còn nói phải về thôn một chuyến, tìm Lương thị làm thú bông đấy.