TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 261: Mau Đánh Nhau Đi

Lương thị ngồi ở một bên, cầm lấy quạt hương bồ trên bàn quạt phần phật hai cái, mới nói, “Hôm nay không phải chợ sao? Chúng ta tới họp chợ, thuận tiện thuận tiện cầm một ít đồ khô hôm trước phơi đi bán. Cho nên bán xong rồi liền tới đây nhìn xem nương cùng các ngươi.”

Họp chợ?

Thư Dư cũng biết hai vợ chồng Lộ Tam Trúc không thích xuống đất làm việc, nhưng Lộ Tam Trúc lại thích chạy lung tung khắp nơi, thỉnh thoảng cũng sẽ lên núi. Thật ra cũng không phải đi săn, hắn không biết săn.

Nhưng hắn sẽ đi tìm bẫy rập mà thợ săn thiết trí, vận khí tốt thì sẽ đụng phải con mồi rơi vào bẫy rập.

Hắn liền trực tiếp đem con mồi chiếm làm của riêng, hoặc là cầm đi bán, hoặc là chính mình ăn.

Dù sao, rất thiếu đạo đức.

Mà vì che giấu hành vi thiếu đạo đức của mình, hắn liền cố ý ở trên núi nhặt một ít thổ sản vùng núi đặt ở trong sọt che đậy, lắc lư xuống núi. Rốt cuộc hắn cũng sợ đụng phải thợ săn, bị người ta đánh.

Số lần nhiều, thổ sản vùng núi cũng lấy được nhiều, Lương thị liền thu nhặt sạch sẽ rồi thừa dịp ngày họp chợ lấy đến đây bán.

Nhưng mà những cái này đều là đồ tương đối thường thấy, giá cả bán cũng không được bao nhiêu, kiếm chút tiền đồng mà thôi.

Thư Dư hiểu rõ, cũng không hỏi nhiều, ngược lại đứng dậy đi phòng bếp.

Vừa thấy nàng đi vào phòng bếp, Lộ Tam Trúc cùng Lương thị vội vàng đi theo.

Hai người cũng phi thường tự giác, sau khi tiến vào liền bắt đầu tìm ăn, kết quả tìm một vòng, gì cũng không có.

Lộ Tam Trúc đáng thương hề hề, “A Dư, hai người chúng ta bận việc nửa ngày, mệt mỏi quá, hơn nữa đã đói bụng.”

“Hai người không phải mang theo bánh bột ngô sao?”

Lộ Tam Trúc nghẹn một chút, “Quá khó ăn, tay nghề của nương hài tử nó không được.”

Lương thị, “……” Cư nhiên còn công kích thân nhân?

Thư Dư quay đầu lại liếc mắt nhìn bọn họ một cái —— đánh nhau đi, đánh nhau đi a.

Đáng tiếc hai người không có như nàng mong muốn, Thư Dư trong lòng tiếc nuối, nhìn trong phòng bếp còn có mì sợi đã nhồi sẵn, liền lấy hai nắm, “Đã muộn rồi, nấu chút mì ăn đi, hỗ trợ nhóm lửa.”

Nàng đoán là vào giờ này, lão thái thái cùng Đại Nha hẳn là đi đến cửa hàng trang phục bên kia đưa cơm rồi.

Dù sao cách cũng không xa, ngày thường đều là trong nhà làm cơm xong thì đưa sang, sau đó cả nhà cùng nhau ăn.

Thư Dư trước khi rời đi đã nói với lão thái thái là nàng không xác định khi nào trở về, không cần phần cơm lại cho nàng, cho nên lúc này bệ bếp mới là trống rỗng.

Lộ Tam Trúc lập tức đi ra bên ngoài ôm vào một đống củi lửa, Lương thị nhanh nhẹn rửa nồi nhóm lửa.

Mì sợi là Thư Dư nấu, tay nghề của Lương thị …… Xác thật không thể nào ăn nổi, nàng không muốn ủy khuất chính mình.

Hai người Lộ Tam Trúc vui sướng hài lòng, nhưng mà nhìn thấy Thư Dư cho thịt rồi lại cho trứng vào, còn đào một muỗng mỡ heo to đùng, hắn nhịn không được mí mắt hung hăng nhảy nhảy.

Trước kia hắn ngược lại cũng không thèm để ý, chính là hiện tại……

Thời điểm Lộ Tam Trúc ăn mì, liền bắt đầu uyển chuyển hỏi, “A Dư à, cửa hàng hiện tại quần áo, cái kia còn nhiều không? Ý của ta là, nếu như lo liệu không hết quá nhiều việc, hay là để nương hài tử nó đến đây giúp đỡ, yên tâm, không cần tiền công.”

Lương thị đặt ở dưới cái bàn hung hăng dẫm chân qua.

Lộ Tam Trúc trừng trở về, dùng ánh mắt ý bảo: Ta đây là đang hỏi thăm cửa hàng trang phục sinh ý được không hiểu không hả? Nếu như không tốt, A Dư lại cho chúng ta ăn ngon như vậy, này khác gì là chặn đầu bịt miệng chúng ta, chắc chắn là lớn chuyện đó.

Lương thị ăn uống nháy mắt đã chịu ảnh hưởng, nhưng mì sợi ăn ngon như vậy, ăn uống có kém đi tý thì nàng cũng vẫn ăn đến nhanh vèo vèo.

Duy nhất mặt không đổi sắc chính là Thư Dư, nàng ăn rất nhanh, uống xong