Thư Dư giữ chặt Đại Ngưu một phen, híp mắt nói, “Không cần, chúng ta coi như không nhìn thấy là được, miễn cho cuốn đi vào.”
Hơn nữa xem người nọ mới vừa rồi bộ dáng hoang mang, rõ ràng là bị người phát hiện đang tránh né.
Đại Ngưu liền ngừng lại, quả nhiên không đến một lát sau đã nhìn thấy phía sau có hai người đuổi theo ra, nhìn kỹ thì chính là tiểu nhị chợ đen bên này.
Thư Dư nhìn thoáng qua, nói với Đại Ngưu, “Đi thôi, chúng ta đi vào.”
“Được.” Đại Ngưu thu hồi tầm mắt, đi theo Thư Dư vào tiểu lâu.
Tiểu lâu thập phần náo nhiệt, phảng phất như những người mới vừa rồi tiến vào chợ đen giờ phút này tất cả đều tập trung ở nơi này.
Tiểu lâu này cũng rất rộng, đại đường ở giữa rất lớn, chính giữa phía trước còn có một cái bục nhô cao lên, phía sau cái bục còn có màn sân khấu che lại, nhìn thần thần bí bí.
Hai bên trái phải đại đường đều có thang lầu, đi lên trên còn có hai tầng lâu, trên lầu đều là ghế lô, thiết kế bao quanh đại đường, nhìn thập phần bí ẩn.
Thư Dư nhìn một vòng, nhìn thấy hai người đang ở trước mặt một tiểu nhị dò hỏi tình huống tiểu lâu này.
Hai người này hiển nhiên cũng là lần đầu tiên lại đây, Thư Dư cũng thò lại gần, cùng nghe.
Tiểu nhị cười nói, “Nơi này là tòa bán đấu giá, chờ thêm ba mươi phút nữa sẽ đến thời gian bán đấu giá. Vật phẩm mà chợ đen chúng ta có thể lấy ra để bán đấu giá đều là thập phần khó có được lại trân quý. Lầu một bên này là khu quan khán, cũng không tham dự bán đấu giá, chỉ có thể nhìn xem náo nhiệt. Nếu mà cảm thấy hứng thú, muốn tham dự bán đấu giá, cũng có thể đi ghế lô trên lầu hai lầu ba, không cần bại lộ thân phận của mình, chỉ cần ra giá thích hợp thì có thể bắt được đồ mà mình yêu thích.”
“Đương nhiên, nếu như không ngại bại lộ thân phận, ngồi ở đại đường bán đấu giá dưới lầu cũng có thể. Mà tiến vào ghế lô lầu hai lầu ba, cần phải nộp trước ba mươi lượng phí dụng, mỗi cái ghế lô đều sẽ trang bị một vị tiểu nhị, ở trong phòng hầu hạ chư vị khách quý.”
Đại Ngưu mở to hai mắt nhìn, ba mươi lượng? Nói cách khác, đã đi lên lầu, mặc kệ tham dự bán đấu giá hay không, đều phải giao trước ba mươi lượng phí ghế lô?
Này cũng quá đắt rồi.
Thư Dư cũng cảm thấy đắt, ba mươi lượng đó, vậy nàng tới chợ đen vài lần sẽ phải phá sản mất.
Hai huynh muội liếc mắt nhìn nhau một cái, quyết đoán nhất trí lựa chọn ở dưới đại đường xem náo nhiệt.
Dù sao bọn họ vốn dĩ cũng không phải tới giao dịch mua bán, kể cả là đồ ở nơi này chứ không nói đến trên đấu giá hội. Cho dù là lúc trước bọn họ đã từng đi qua những đồ ở đại sảnh, nàng cũng là…… Một cái đều mua không nổi.
Ngẫm lại thấy tim thật đau.
Thư Dư lau nước mắt chua xót một phen, lại ở đại đường dạo qua một vòng.
Khoảng cách đấu giá hội bắt đầu còn một lúc nữa, Thư Dư muốn lên lầu nhìn xem.
Cũng may là có không vào ghế lô cũng sẽ không có người ngăn cản nàng đi lên.
Nàng ở lầu hai dạo qua một vòng, thật sự không có gì có thể xem. Những người tiến vào ghế lô đều sớm đi vào, trên hành lang ngoài tiểu nhị ra thì một người cũng không có.
Nghĩ đến lầu ba hẳn là cũng vậy.
Nàng nếu vẫn tiếp tục đi dạo tại đây sẽ dễ khiến cho tiểu nhị hoài nghi.
Cho nên Thư Dư rất nhanh như không có chuyện gì đi xuống phía dưới, nhưng mà vào lúc nàng đang xuống lầu, một người lại sốt ruột hoảng hốt đang muốn lên lầu, nàng cũng không kịp tránh đi, hai người trực tiếp đụng phải.
Thư Dư vội vịn vào lan can cầu thang, bằng không chắc là ngã dập mông rồi.
Người nọ cũng lui về phía sau hai bước, cau mày muốn nói cái gì, nhưng lại rất nhanh ngậm miệng lại.
Đầu hơi rũ xuống, thanh âm nặng nề nói, “Xin lỗi.”
Sau đó liền lướt qua nàng, trực tiếp chạy lên lầu.
Thư Dư lại giật mình ngây người tại chỗ, ngơ ngác xoay đầu, nhìn người nọ lên lầu.