TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 337: Triệu Tích Thế Mà Lại Ở Đây

Một lát sau, Thư Dư thu hồi tầm mắt.

Mới vừa rồi người kia, nếu mà nàng không nhận sai, hẳn là…… Triệu Tích đúng không?

Triệu Tích thế nhưng ở chỗ này? Vậy Mạnh Duẫn Tranh đâu? Cho nên lần trước hắn nói hai ngày nữa còn có chuyện, chính là tới chợ đen?

Triệu Tích thật ra cũng đã giả dạng, người không quen thuộc tự nhiên nhận không ra được hắn.

Nhưng Thư Dư cùng hắn tiếp xúc rất nhiều lần rồi, bản thân cũng là người hóa trang quen tay, đối với trang dung có chút thô ráp của Triệu Tích kia, nàng hơi chú ý một chút thì vẫn có thể nhận ra được.

Đặc biệt là trên người hắn còn có một mùi thuốc thập phần khó nhận ra.

Thư Dư lại quay đầu nhìn thoáng qua lầu trên, Triệu Tích đã không thấy bóng dáng, cũng không biết đang ở lầu hai hay lầu ba, càng không biết rốt cuộc ở cái ghế lô nào.

Thư Dư cũng không định gặp mặt với đối phương, chắc là bọn họ bí mật tới đây, hẳn là cũng có mục đích nào đó.

Nàng dù sao là tới thấy qua việc đời, yên tĩnh xem biến là tốt rồi.

Mắt thấy thời gian bán đấu giá sắp bắt đầu rồi, Thư Dư chạy nhanh đi đến đại đường, Đại Ngưu đã ở bên kia chiếm được vị trí tốt rồi.

Nhìn thấy Thư Dư lại đây, vội nhỏ giọng nói, “Lão gia, có muốn ăn chút gì đó không?”

Thư Dư nhìn hắn một cái, hắn lại còn rất thích ứng thân phận hiện tại đấy nhỉ?

Trước mặt bọn họ có một cái bàn, bên trên bày trái cây điểm tâm cùng nước trà, rất là chu đáo.

Thư Dư lắc đầu, “Ta không ăn, nếu ngươi đói

“Được.” Đại Ngưu là thật sự có chút đói bụng, còn phi thường khát, chủ yếu vẫn là do khẩn trương tạo thành. Mới vừa rồi hắn đã uống hai ly trà rồi, điểm tâm cũng ăn hai khối.

Không phải nói chứ, chiêu đãi những lão gia công tử nhà giàu địa phương, cho dù là đồ ăn cũng đều phá lệ mỹ vị, hắn vẫn là lần đầu tiên được ăn thứ tinh xảo như vậy đấy.

Nếu như có thể thì hắn còn muốn gói mang về, cho người trong nhà nếm thử chút.

Đương nhiên, hắn cũng chỉ dám nghĩ thôi, muốn thật sự mang đi ra ngoài, vậy quá làm người chú ý.

Đại Ngưu đeo râu quai nón, một bên ăn đồ ăn, một bên nhìn đài cao phía trước.

Thư Dư ngắm qua ngắm lại vài lần, người ngồi ở chỗ này còn rất nhiều, nàng còn nhìn thấy hai ba gương mặt quen thuộc, tỷ như, Giang Nhân.

Đinh Văn Hi không ở dưới lầu, hẳn là ở trên ghế lô.

Xem ra kẻ có tiền vẫn là rất nhiều.

Trong lúc suy tư, đài cao phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng vang.

Thư Dư thu hồi lực chú ý, ngước mắt nhìn lại phía trước, nhìn thấy một vị nam tử nhìn thập phần nho nhã trên đài, đi đến giữa đài thì đứng yên, ngước mắt hướng phòng trên lầu nhìn nhìn, sau đó lại nhìn về phía dưới đài, cười đến như tắm mình trong gió xuân, nói, “Hoan nghênh chư vị khách quý đã đến, mọi người đã một đường phong trần mệt mỏi, vất vả. Trên bàn trước mặt chư vị đều bày nước trà và điểm tâm, mời tận tình hưởng dụng.”

Hắn nói hai câu thì dừng, lại tiếp tục nói, “Đấu giá hội của chúng ta lập tức sẽ bắt đầu rồi, có lẽ nhóm khách quý cũng chờ mong hôm nay có thể có được thứ mình yêu thích. Không cần phải nói nhiều nữa, hiện tại mời nâng lên kiện hàng đấu giá thứ nhất.”

Nam tử vừa dứt lời, liền lui sang bên cạnh.

Rất nhanh đã có hai vị tiểu nhị dọn ra một cái bàn to dài, sau đó nâng một vật gì đó đang được vải che lại, đặt ở trên bàn.

Đại Ngưu vốn đang uống trà dừng lại động tác, “Đã bắt đầu rồi?”

Thư Dư gật đầu, “Ân, bắt đầu rồi.” Động tác đúng là rất nhanh, một chút đều không ướt át bẩn thỉu.

Nàng còn tưởng ít nhất sẽ có nửa khắc dành cho lời dạo đầu đấy, không nghĩ tới hàng đấu giá đầu tiên cũng đã lên đây.

Thư Dư không khỏi hơi hơi đứng dậy, nhìn về phía nam nhân trên đài đang chậm rãi xốc lên vải đỏ của vật trên bàn.