“Oa……” Đại Ngưu nhỏ giọng kinh hô, nhìn về phía đồ vật trên bàn.
Đây là một bộ nữ trang, bao gồm trâm cài, đỉnh trâm, bộ diêu vân vân, tổng cộng có mười mấy kiện, đều tinh mỹ tuyệt luân, làm người xem đến thập phần đỏ mắt.
Thư Dư đôi mắt hơi hơi trợn to, đối với những trang sức xinh đẹp, nàng tất nhiên cũng là thích.
Nhưng là cũng chỉ có thể xem qua cho đỡ nghiện mà thôi, hơn nữa những đồ trang sức thông thường sẽ không được bán ở đấu giá hội, thứ này, lai lịch không đơn giản.
Quả nhiên, nam tử trên đài triển lãm một phen, rồi bắt đầu giới thiệu lai lịch của bộ trang sức này.
“Bộ trang sức này thủ công tinh tế, xuất ra từ tay của Thường đại sư - thợ thủ công cung đình. Chắc hẳn chư vị khách quý ở đây đều biết Thường đại sư chính là thợ thủ công mà tiên hoàng coi trọng nhất, trang sức của tiên Thái Hậu đều là vị Thường đại sư này phụ trách. Thủ nghệ của hắn thì không cần tại hạ nhiều lời, mà bộ trang sức trước mắt này, đó là tác phẩm đắc ý của Thường đại sư.”
“Đương nhiên, bộ trang sức này tất nhiên cũng là vật trong cung ban thưởng, đồ ngự tứ tuy là không thể nào biểu hiện trước mặt người khác, nhưng chế tác của Thường đại sư lại rất có giá trị lưu giữ.”
Thư Dư đối với Thường đại sư cũng không hiểu biết, nhưng nghe ý trong lời nói của người này, Thường đại sư hẳn là đã qua đời rồi.
Vậy tác phẩm của hắn trên đời này, đương nhiên là có một kiện biết một kiện.
Chỉ là chợ đen không hổ là chợ đen a, vật phẩm ngự tứ cũng bán, không biết có bao nhiêu người nguyện ý đào cái hầu bao này đây.
Vật ngự tứ đều có ký lục, bộ trang sức này tiên hoàng ban thưởng cho ai, sau khi hơi chút nghe ngóng sẽ biết.
Bộ đồ trang sức này là năm đó ban cho phu nhân Trấn Quốc công, nhưng mà Trấn Quốc công mấy năm trước đã bị xử trảm cả nhà, cho nên bộ trang sức này cũng chẳng biết đi đâu.
Không nghĩ tới, hiện giờ lại xuất hiện giữa chợ đen này.
Đại Ngưu nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi, “Lão gia, đồ ở trong cung ra mà cũng bán sao? Hắn nói bộ đồ trang sức này lợi hại như vậy, vậy khéo phải mấy trăm lượng bạc đúng không?”
Mấy trăm lượng?
Thư Dư cười nói, “Mắt nhìn hạn hẹp rồi.”
“A?” Đại Ngưu khó hiểu.
Rất nhanh, nam tử trên đài đã cao giọng nói, “Như vậy hiện tại, chúng ta đấu giá kiện hàng đầu tiên, nguyên bộ đồ trang sức xuất từ tay Thường đại sư, chính thức bán đấu giá, giá khởi điểm, ba ngàn lượng!”
Đại Ngưu hung hăng áp chế, mới không đến nỗi để mình làm trò cười trước mặt mọi người hít một hơi khí lạnh.
Ba, ba ngàn lượng?
Đại Ngưu cảm thấy nơi này quả nhiên không phải chỗ mà loại người như hắn nên tới.
“Lão gia, ba ngàn lượng a, đắt như vậy sao?”
Thư Dư cũng đè thấp thanh âm, “Đây vẫn là giá khởi điểm đó nha.”
Có ý gì?
Chưa từng được tham gia bán đấu giá bao giờ Đại Ngưu vẻ mặt mờ mịt.
Bên tai lại đột nhiên vang lên một thanh âm, “Ba ngàn năm trăm lượng.”
Đại Ngưu xoay đầu, vị đang trả giá này là người ngồi dưới đại đường. Nhưng người này hiển nhiên là chỉ nói chơi chơi mà thôi, xem thái độ không chút để ý này, hay là cố ý lên giá ào ào đúng không?
Rất nhanh, ghế lô trên lầu cũng bắt đầu trả giá, “Bốn ngàn lượng.”
“Bốn ngàn năm trăm lượng.”
“Năm ngàn lượng.”
Đại Ngưu gắt gao nắm chặt tay mình, vừa thêm đã là 500 lượng, những người này sao mà có tiền như vậy chứ?
Hắn nhanh chóng cầm ly trà lên uống hai ngụm, áp chế kinh ngạc.
Chờ đến khi giá cả đã tăng lên một vạn lượng, Đại Ngưu cả người đều chết lặng.
Hắn rốt cuộc đã hiểu Thư Dư vừa rồi sao lại bảo hắn tầm mắt hạn hẹp rồi, hắn lần đầu tiên biết, hóa ra kẻ có tiền xung quanh bọn họ nhiều như vậy??
Bộ đồ trang sức này cuối cùng ở mức giá một vạn ba ngàn lượng, những tiếng hô trả giá bắt đầu ít đi.
Cũng không biết bởi vì ở đây đại bộ phận đều là nam tử, hay là bởi vì thứ này là vật ngự tứ, dễ dàng gây hoạ nữa.