Thư Dư cảm khái một phen, Viên Sơn Xuyên đã cầm lấy điểm tâm ăn rồi, tuy rằng hắn đã tận lực khắc chế, nhưng vẫn có thể nhìn ra hắn đã đói đến tàn nhẫn.
Chờ đến khi hắn đã ăn gần đủ rồi, Thư Dư mới tiếp tục hỏi, “Vậy ngươi làm thế nào mà một lần nữa trở lại nơi này?”
Viên Sơn Xuyên uống một hớp nước lớn, lấp no bụng rồi, thanh âm cũng có lực hơn rất nhiều, “Ta vẫn luôn đề phòng bọn họ, bắt đầu từ mấy ngày trước, bọn họ đưa thuốc đến ta đều trộm làm đổ một nửa. Cho nên bọn họ hạ mê dược cho ta, ta chỉ ăn một nửa. Trên đường bọn họ đem ta ra khỏi trang viên, ta cũng đã tỉnh lại.”
Sau khi hắn tỉnh thì lại lần nữa đuổi theo hai tiểu nhị khiêng hắn ra kia.
Thừa dịp bọn họ xuống xe, trốn ở phía sau xe ngựa, cứ gian nan như vậy lại lần nữa về tới chợ đen.
Cũng may là đã nhiều ngày nay chợ đen chuẩn bị khai trương, cho nên người làm ở biệt trang bận rộn không thôi, lúc này mới để Viên Sơn Xuyên chui vào chỗ trống, hắn ước chừng đã trốn ở biệt trang này ba ngày rồi.
Ba ngày này, hắn đã âm thầm biết được không ít tin tức.
Biết nơi này là chợ đen, biết hôm nay là ngày khai trương, còn biết…… Hóa ra huyện lệnh trước đã phạp phải tội , đã bị xử trảm rồi, toàn bộ Giang Viễn huyện đều đổi chủ.
Cho nên, bằng hữu tiêu sư kia của hắn đã lừa hắn, bên trong bức họa kia cất giấu căn bản không phải là hồ sơ vụ án gì liên quan đến an nguy của bá tánh Giang Viễn huyện, thậm chí có thể là chứng cứ phạm tội của huyện lệnh trước.
Trong lòng Viên Sơn Xuyên không phải không khó chịu, cái gọi là bằng hữu từ đầu đến cuối đều đang lợi dụng hắn.
Nhưng đã tới bước này, hắn lại càng muốn lấy lại bức họa kia.
Nghe từ đầu đến đuôi, trong lòng Thư Dư cũng đã ước lượng được.
“Bức họa kia trông như thế nào? Là hàng đấu giá hôm nay sao?”
Viên Sơn Xuyên lắc đầu, “Bức họa kia chính là một bộ sơn thủy đồ bình thường, còn phần có phải hàng đấu giá hôm nay hay không, ta cũng không biết.” Hắn rốt cuộc không có khả năng quang minh chính đại hỏi thăm những việc này, người chợ đen cũng không phải ăn chay.
Trước hai ngày bọn họ tiến hành chuẩn bị khai trương, cũng không dự đoán được biệt viện có người trà trộn vào, không phân ra được tay nào.
Hiện giờ khách nhân đều đã tới, cho dù là vì an toàn của khách quý, bọn họ cũng phải bài tra một lần lại một lần.
Viên Sơn Xuyên chính là như vậy đã bị điều tra ra, hắn liền ỷ vào người chợ đen không dám lộ ra, mới luôn trốn được đến hiện tại, nhưng vậy cũng đủ mạo hiểm kích thích.
Thư Dư nhíu mày, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn.
Đại Ngưu cùng Viên Sơn Xuyên liếc mắt nhìn nhau một cái, người sau muốn nói chuyện, Đại Ngưu lại ‘ suỵt ’ một tiếng, nhỏ giọng nói, “Trước để A Dư nghĩ đã, Tứ dượng, ngươi lại ăn chút nữa đi.”
Viên Sơn Xuyên là thật sự đói, thức ăn trên bàn hắn đã ăn xong được hơn phân nửa, vẫn còn muốn ăn.
Thư Dư cân nhắc, bức họa kia đã có tung tích, vậy nhất định phải nghĩ cách mang đi. Bằng không chỉ mang theo mỗi Viên Sơn Xuyên trở về, vẫn là không thể rửa sạch tội danh trên người hắn.
Nhưng nơi này là chợ đen, thủ vệ nghiêm ngặt, đặc biệt là loại vật phẩm quý trọng, càng phải trông coi nghiêm khắc.
Nàng hiện tại thật ra hy vọng bức họa kia cũng là hàng đấu giá hôm nay, kể từ đó, nàng cho dù không có biện pháp từ chợ đen bên này xuống tay lấy được bức họa, cũng có thể thử xuống tay từ phía người mua bên kia.
Nói không chừng còn dễ dàng hơn một chút.
Nghĩ vậy, Thư Dư đứng dậy nói, “Ta đi hỏi một chút, mới vừa rồi đã bán đấu giá những thứ này.”
Lúc trước bọn họ không lưu ý, đã có vài kiện hàng đấu giá được bán đi, cũng không biết trong lúc đó có bao gồm một bức họa hay không.
Thư Dư nói xong, liền tính toán ra cửa kêu tiểu nhị đến.
Nhưng mà đúng lúc này, phía dưới lâu đột nhiên truyền đến một thanh âm, “Kế tiếp bức họa này, chính là hàng đấu giá số 12 của chúng ta.”