TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 350: Nhất Định Phải Được

Bức họa??

Thư Dư đột nhiên dừng lại bước chân, xoay người nhìn lại dưới lầu.

Ghế lô có cửa sổ, nhưng vì chợ đen muốn làm khách nhân có thể dễ dàng nhìn thấy hàng triển lãm dưới lầu, cho nên chọn dùng chính là cửa sổ nằm ngang, cũng tương đương với cửa chớp hiện tại.

Chỉ cần duỗi tay áp xuống phiến lá mỏng ở giữa, là có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.

Nhưng mà người bên ngoài thì nhìn không tới được bộ dáng khách nhân trong ghế lô.

Thư Dư lúc này xuyên thấu qua khe hở phiến lá hướng phía dưới xem, quả thực nhìn thấy nam tử trung niên trên đài cao đang triển khai một bức họa.

Đúng là bức họa sơn thủy.

Thư Dư lập tức xoay đầu, “Tứ dượng, ngươi lại đây nhìn xem, ngươi nói bức họa kia có phải chính là thứ trên đài hay không.”

Tâm Viên Sơn Xuyên căng thẳng, vội vàng đứng dậy, được Đại Ngưu đỡ đi tới bên cửa sổ nhìn xuống xem.

Ngay sau đó, hắn đột nhiên kích động, “Đúng vậy, chính là bức họa này, chính là cái này.”

Hắn xoay người nhìn về phía Thư Dư, “Chúng ta có biện pháp gì có thể lấy lại được bức họa này không?”

Thư Dư hơi hơi nheo lại mắt, “Tùy tiện đi lấy thì khẳng định không thích hợp, cứ từ từ trước đã, nhìn xem khách nhân ghế lô nào chụp được bức họa này.”

Ở bên trong chợ đen không có biện pháp xuống tay, chỉ có thể đợi đến sau khi rời khỏi đây.

Cho nên nàng phải ghi nhớ được ghế lô nào lấy được bức họa này, hơn nữa, tra ra thân phận người này.

Viên Sơn Xuyên nuốt nuốt nước miếng, trong lòng nôn nóng, nhưng cũng chỉ có thể gật gật đầu, khẩn trương nhìn bức họa phía dưới.

Nam tử trung niên trên đài cao đã bắt đầu giới thiệu lai lịch họa tác, “Bức họa này, là tác phẩm của Sơn Cư tiên sinh. Chắc hẳn chư vị ở đây đều biết bức họa của Sơn Cư tiên sinh là vô cùng khó cầu, tiên sinh mỗi năm chỉ họa hai bức. Nhưng mà một năm gần đây, Sơn Cư tiên sinh lại không có họa tác xuất thế.”

“Có người nói, đó là do Sơn Cư tiên sinh hết thời, cũng có người nói, đôi tay của Sơn Cư tiên sinh không thể tiếp tục cầm bút. Nhưng mặc kệ thế nào, về sau họa tác của Sơn Cư tiên sinh, chỉ sợ càng thêm khó có được. Bức họa này, là một bức cuối cùng năm trước Sơn Cư tiên sinh lưu lại, khách quý có hứng thú, có thể mang về lưu giữ và thưởng thức.”

“Giá khởi điểm, một ngàn lượng.”

Thư Dư quan sát các ghế lô, Viên Sơn Xuyên cùng Đại Ngưu liếc mắt nhìn nhau một cái, một ngàn lượng đó, thật là đắt.

Vật phẩm ở nơi đây, đều có giá quy định trên ngàn lượng, giống như tiền này không phải tiền vậy.

Nhưng mà lúc này ở ngay ghế lô bên cạnh Thư Dư bọn họ lại vang lên giọng của một nam tử đang ghét bỏ giá khởi điểm mở miệng, “Cư nhiên chỉ có một ngàn lượng, A Duẫn à, ngươi họa không đáng tiền gì cả. Nhớ năm đó, một bức họa của người đã chọc đến con cháu cô nương thế gia ở kinh thành điên cuồng đoạt lấy, giá cả kia chính là lên thẳng ba vạn lượng bạc đó.”

Ngồi ở trong ghế lô Mạnh Duẫn Tranh cũng đang trong bộ dáng khác không thể nhận ra diện mạo vốn có, hắn bưng chén trà nhấp một ngụm mới mở miệng nói, “Bức họa này sao lại ở chỗ này?”

Triệu Tích sờ sờ cằm, “Cái này thì không biết, dù sao chắc là đã qua tay mấy người rồi?”

Hắn nói, bắt đầu hứng thú bừng bừng lên, “Ta đi trả giá, thế nào cũng phải đem giá trị con người của ngươi đề cao lên chứ, miễn cho ngươi một năm không vẽ, người khác đã quên Sơn Cư tiên sinh.”

Vừa lúc, bên ngoài ghế lô đã có người nâng lên ba ngàn lượng.

Triệu Tích lập tức trầm hạ thanh âm, bắt đầu kêu lên, “Năm ngàn lượng.”

Mạnh Duẫn Tranh ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, “Đừng đùa quá mức, đừng quên mục đích của chúng ta là kiện hàng đấu giá cuối cùng, ngươi nếu mà không cẩn thận mua trở lại bức họa này, tiền của chúng ta có thể không đủ mất.”

Triệu Tích xua xua tay, “Yên tâm đi.”

Hắn phát hiện một cái ghế lô ở lầu ba, có người đối với bức họa này …… Nhất định phải có được đó.