TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 398: Ở Chỗ Này Rất Vui Vẻ

Hai người đường ai nấy đi, vội vã chạy về nhà.

Thư Dư trở về phòng, nhanh chóng cởi quần áo bên ngoài ra, cũng may bọn họ trở về sớm, lúc đó mưa cũng chưa phải rất lớn.

Nàng cầm quần áo treo lên trên giá, hẳn là sẽ nhanh khô thôi.

Thư Dư thở ra một hơi, cầm khăn khô ráo lau qua tóc, nghe tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn ngoài cửa sổ, đôi mắt hơi hơi cong lên.

Không nghĩ tới đi ra ngoài một chuyến, còn có thu hoạch như vậy, hạt hướng dương này nàng phải ngẫm lại quá trình đào tạo mới được.

Thư Dư vừa nghĩ, vừa tiến vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau, mưa vẫn còn rơi, toàn bộ không trung đều là sương mù mênh mông hơi nước, cả thôn to như vậy mà phảng phất như chỉ còn lại có tiếng mưa rơi.

Thư Dư thu thập xong ra khỏi phòng thì nhìn thấy Tiểu Chân đang ngồi xổm ở bậc thang, nhìn màn mưa trước mặt, tay nhỏ thường thường vươn ra đón nước mưa, trên mặt an nhiên tĩnh lặng, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Thư Dư xoay người trở về phòng cầm hai viên đường, đi đến bên người nàng ngồi xổm xuống, nhét một viên vào miệng nàng.

Tiểu Chân sửng sốt, kinh ngạc quay đầu lại, “A Dư tỷ.” Ngọt.

“Suy nghĩ cái gì? Nhập tâm đến vậy à?” Nàng đem viên đường dư lại kia cũng nhét vào trong tay cô bé.

Tiểu Chân nhấp môi cười cười, nhìn thoáng qua về hướng phòng bếp, tiến đến bên người Thư Dư nhỏ giọng nói, “A Dư tỷ, ta nói cho tỷ biết một bí mật.”

“Bí mật gì?” Thư Dư cũng học nàng bộ dáng đè thấp tiếng vang.

Tiểu Chân nói, “Muội cảm thấy ở chỗ này rất vui vẻ, cha mẹ cùng đệ đệ đều ở bên người muội. Tuy nơi này là nhà của A Dư tỷ, nhưng mà muội càng thích nơi này hơn. Sáng sớm lên, không có tiếng của ông bà nội chửi bậy, cũng không có tiếng cãi nhau của Diêu thẩm cùng Diêu thúc cách vách.”

Trước kia lúc còn chưa phân gia, ông bà nội luôn là sáng sớm đã hùng hùng hổ hổ, cố ý đến cửa phòng nhà bọn họ lớn tiếng kêu to.

Sau lại phân gia, tuy rằng là một nhà bốn người bọn họ tự mình sinh sống. Nhưng Diêu thẩm cách vách thấy không vừa mắt bọn họ, cố ý chạy đến bên kia tường viện, hướng về phía bọn họ âm dương quái khí.

Nhưng nàng hôm nay tỉnh lại, chẳng những cha mẹ đang ở bên người, bên tai cũng an an tĩnh tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách, rất êm tai.

Thư Dư sờ sờ đầu nàng, “Những ngày lành của muội còn ở phía sau đó.”

“Ân, Muội cũng cảm thấy vậy. Người ta nói, chúng ta đây gọi là khổ tận cam lai.”

Hai người tức khắc đều nở nụ cười, khi nói chuyện, Lộ Tứ Hạnh đã đi tới, “A Dư dậy rồi à? Đã đói bụng chưa, cơm sáng đã làm xong rồi, mau tới ăn.”

Thư Dư nắm tay Tiểu Chân đi phòng bếp, đang uống cháo thì nghe được bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

Tiếng mưa rơi hơi ầm ĩ, ngay từ đầu cũng không ai nghe thấy được, vẫn là Thư Dư cảm giác được tiếng đập cửa xen lẫn tiếng la hỗn loạn, mới phản ứng lại.

Nàng nhanh chóng cầm ô chạy tới mở cửa, quả nhiên, ngoài cửa Đại Ngưu cùng Lộ Đại Tùng đang đứng.

Lộ Đại Tùng đi xem Viên Sơn Xuyên, cùng Lộ Tứ Hạnh nói chuyện, Đại Ngưu lại lôi kéo Thư Dư đến một bên hỏi, “Ta thấy mưa này cũng không ngớt ngay được đâu, sáng nay chúng ta chắc là không có biện pháp về huyện thành rồi. Muội nói xem, Viên lão đại kia vội vã đem hạt dưa này bán gấp thì có thể sáng nay đã đi luôn không?”

Vậy bọn họ chẳng phải là không đụng phải được sao?

Thư Dư cắn bánh bột ngô, nghĩ nghĩ nói, “Loại thời tiết này, xe bò xe lừa cũng không ra khỏi cửa đón khách đúng không?”

Đại Ngưu gật đầu, “Thời tiết này ra cửa không có mấy ai, cho nên xe cũng sẽ không ra cửa đón khách.”

“Trừ phi Viên lão đại muốn đội trời mưa to thiên đi huyện thành, bằng không hẳn là sẽ không đi.” Đi đến huyện thành cần phải tiêu phí không ít thời gian.

Nhưng cũng nói không chừng, rốt cuộc Viên lão đại xác thật đang vô cùng sốt ruột đấy.