TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 399: Quan Sai Lại Tới Tìm Viên Sơn Xuyên

Thư Dư ăn xong cái bánh trong tay, ngay sau đó nói, “Bằng không lát nữa ta lần mò sang Đại Nhứ thôn nhìn xem, hắn nếu mà đi rồi thì chúng ta lại xuất phát cũng tới kịp.”

Bọn họ chính là người có xe la mà.

Đại Ngưu xua xua tay, “Muội đừng đi, mưa gió ướt dầm dề như này, đến lúc đó làm cho một thân dơ. Ta đi là được, ta đi bộ nhanh, cũng đi thành quen.”

Nói xong hắn liền chuẩn bị xuất phát, “Được rồi, muội trở về tiếp tục ăn cơm sáng đi, ta về nhà mặc cái áo tơi rồi đi.”

Thư Dư kêu cũng không kêu được hắn, Đại Ngưu đã ra cửa.

Nàng có chút bất đắc dĩ lại vui sướng cười rộ lên, Đại Ngưu ca như vậy, sẽ dưỡng thành tính ỷ lại cho nàng mất.

Đại Ngưu động tác rất nhanh, thay đổi áo tơi liền đi Đại Nhứ thôn.

Khi tới Đại Nhứ thôn, mưa cũng nhỏ đi không ít. Hắn một đường trực tiếp đi đến Viên gia nhà cũ, muốn nhân cơ hội nhìn xem Viên lão đại có ở nhà không.

Nhưng mà, hắn vừa mới đi đến cổng lớn Viên gia đã nhìn thấy một thôn dân Đại Nhứ thôn cầm ô đi nhanh về phía trước.

Đại Ngưu vội vàng đi đến bên cạnh, người nọ cũng không nhìn hắn, chỉ là vỗ cửa Viên gia hô, “Viên đại bá, Viên đại bá, ngươi mau ra đây a, vừa rồi ta nhìn thấy có hai quan sai đang đi về hướng nhà Sơn Xuyên đó.”

Đại môn Viên gia ‘ rầm ’ một tiếng bị mở ra, lộ ra gương mặt quen thuộc của Viên lão đại kia.

Đại Ngưu vừa thấy được hắn ở nhà, hơi hơi thở dài nhẹ nhõm chút.

Nhưng mà hắn lại nhanh chóng phản ứng lại, người nọ vừa mới nói gì đó? Có quan sai đi đến nhà Tứ dượng?

Nga, không đúng, hiện tại không thể nói là nhà Tứ dượng nữa rồi.

Nhưng mà so với hắn, Viên lão đại lại càng thêm hoảng loạn. Rốt cuộc hắn vừa mới ngày hôm trước đã ở trong viện đào ra hai cái hố rõ to.

Hắn bắt lấy thôn dân báo tin kia hỏi, “Ngươi nói, lại có quan sai đi về phía bên kia? Bọn họ đi nơi đó làm cái gì?” Không phải là phát hiện dưới nền đất có giấu thứ gì đó chứ?

“Hình như là đi tìm Sơn Xuyên.”

Viên lão đại sửng sốt, “Tìm Viên Sơn Xuyên?”

Lúc này những người Viên gia khác cũng sôi nổi đi tới, Viên lão đại nhíu mày nói, “Như thế nào lại có quan sai tới tìm Viên Sơn Xuyên?” Hắn quay đầu nói với Viên gia nhị lão, “Ta đã nói mà, Viên Sơn Xuyên chính là cái một mối tai họa, hắn khẳng định lại gây ra họa gì nữa rồi, đây đã là lần thứ mấy chứ, lại có quan sai tìm tới cửa rồi kia kìa.”

“Được được, trước đừng nói nữa, hiện tại hắn không ở Đại Nhứ thôn, quan sai kia đi đến đó cũng bằng không. Chúng ta chạy nhanh qua đó nhìn xem đi, nói cho bọn họ Viên Sơn Xuyên không ở chỗ này, cũng cùng chúng ta đoạn tuyệt quan hệ rồi.”

Mọi người vừa nghe cũng đúng, lấy dù lấy dù, mặc áo tơi mặc áo tơi, hoảng hoảng loạn loạn ra cửa.

Đại Ngưu cũng không biết đã xảy ra sự tình gì, nhưng hắn dám khẳng định không phải là Tứ dượng gặp rắc rối.

Hắn cũng lập tức đi theo phía sau người Viên gia.

Trời mưa to nên người trong thôn cũng chưa như thế nào ra cửa, nghe được động tĩnh, cũng sôi nổi theo đi để xem náo nhiệt.

Chờ lúc người Viên gia đuổi tới nơi, hai vị quan sai kia cũng vừa lúc đứng ở cửa nhà Viên Sơn Xuyên, nhìn viện môn đang khóa lại nhíu mày.

Người tới đúng là Hồ Lợi, hắn mặc áo tơi hỏi Diêu thẩm nhà bên cạnh, “một nhà Viên Sơn Xuyên đi nơi nào?”

“Bẩm quan lão gia, bọn họ hôm qua đã không ở nơi này, nhà này đã bị lão Viên gia thu hồi rồi, bọn họ đi Thượng Thạch thôn, ở lại nhà mẹ đẻ Lộ thị bên kia rồi.”

“Ngươi nói cái gì? Bọn họ không ở đây?” Hồ Lợi nhíu nhíu mày, có chút khổ bức.

Diêu thẩm thật sự tò mò, lá gan trướng to hỏi, “Quan gia à, Viên Sơn Xuyên này sao vậy? Có phải lại phạm tội hay không, các ngươi tới bắt hắn à?”