Thư Dư cũng không biết ngày ấy ở cửa thành, chỉ là nâng đầu một chút, đã dẫn tới một loạt sự tình phía sau, càng không nghĩ tới, người nhà của nàng không yên lòng cho nàng, thế nhưng tính toán cả nhà xuất phát, đuổi theo nàng lại đây.
Đội ngũ lưu đày sau khi rời khỏi Đông An phủ, con đường liền trở nên khó đi.
Cứ việc là đường lớn, mặt đường san bằng rộng rãi. Nhưng các nàng trên chân đều kéo theo xiềng xích nặng trĩu, nghiêm trọng kéo chậm tốc độ của bọn họ.
Cố tình quan sai áp giải còn đang không ngừng thúc giục, một chút đều không lưu tình.
Cái này làm cho người Thư gia lúc đầu còn muốn chú ý Thư Dư, tìm cơ hội tìm nàng gây phiền toái, tất cả đều không có tâm tư, chỉ lo lên đường.
Trong số này, ngược lại là Thư Dư tự tại nhất.
Gông gỗ trên tay nàng nhẹ như bẫng, xiềng xích trên chân tuy rằng có chút trọng lượng, nhưng nàng cũng phát giác được, so với những người khác thì vẫn nhẹ hơn không ít.
Tới buổi trưa, nhóm quan sai cũng đi mệt, lúc này mới tìm chỗ râm mát để nghỉ ngơi.
Người Thư gia toàn bộ mệt đến nằm liệt, ngồi dưới đất không nhúc nhích. Thư Dư thật ra còn có sức lực đánh giá hoàn cảnh xung quanh, cho đến khi thấy một bàn tay xuất hiện.
Nàng ngẩng đầu, thấy là quan sai dẫn đầu, lập tức đứng lên.
Quan sai kia mặt không biểu cảm nói với nàng, “Đây là lương khô của ngươi, ngươi cầm ăn trước đi. Ta nếu đáp ứng với người nhà ngươi, khẳng định sẽ làm được, ăn đi. Màn thầu này hơi lạnh, ngươi ăn tạm, chờ buổi tối nhóm lửa, là có thể ăn chút đồ nóng.”
Thư Dư nhận lấy, “Đa tạ.”
Quan sai dẫn đầu xua xua tay, liền trở lại vị trí mới vừa rồi chính mình ngồi.
Những quan sai khác cũng đang phát lương khô, chẳng qua những người Thư gia khác nhận được đều là bánh bột lương thực phụ khô cằn thô ráp, hoặc là bánh bột ngô làm cứng ngắc không có vị gì.
Phân lượng còn rất ít, rốt cuộc người lưu đày các nàng đều có định lượng, một người một ngày chỉ có tám phân lương thực, dưới mười lăm tuổi càng ít, dù sao bảo đảm các nàng không đói chết là được, muốn điều kiện tốt là không có.
Thư Dư chỉ có mười bốn tuổi, nhưng trong tay nàng là hai cái màn thầu trắng tinh, bên cạnh còn có một túi nước, chính là ăn giống những quan sai đó.
Người Thư gia cảm thấy tức giận bất bình, lần nữa phẫn nộ trừng mắt nàng.
Nhưng các nàng không dám nói gì, rốt cuộc mới vừa rồi quan sai dẫn đầu đã nói rõ ràng, đây là bởi vì đôi phu thê kia cho bạc, bọn họ mới đối đãi đặc biệt.
Thư gia lão phu nhân lúc này trong lòng thậm chí bắt đầu cảm thấy hận chính hai nữ nhi đã xuất giá của mình, bọn họ bởi vì quan hệ của Thư gia, lúc trẻ đều gả không tồi, hiện giờ đã sớm là đương gia thái thái chưởng gia.
Phàm là từ trong kẽ tay bỏ ra được một chút, đừng nói năm lượng bạc, chính là năm mươi lượng bạc cũng rất nhẹ nhàng. Các nàng cho đi một chút, chính mình trên đường lưu đày cũng không đến mức gian nan như vậy.
Nhưng các nàng lại sau khi Thư gia xảy ra chuyện, kiệt lực phủi sạch quan hệ cùng Thư gia, thậm chí không đi nhà tù nhìn mẫu thân là bà đây một cái.
Thư Dư cảm nhận được tầm mắt chói lọi nóng cháy ghen ghét, nàng không thèm để ý, cầm màn thầu ăn luôn.
Màn thầu này…… Thế nhưng còn có vị ngọt.
Nói thực ra, kỳ thật nàng tuy đã trải qua ngồi tù, lưu đày, nhưng mấy ngày nay cơm nước đều cũng không tệ lắm.
Ăn xong lại nghỉ ngơi một lát, quan sai thúc giục các nàng bắt đầu lên đường.
Tới chạng vạng, đoàn người rốt cuộc đến trạm dịch.
Trạm dịch ở ngoài thành, quanh đây ngoài trạm dịch này, trên cơ bản cũng không có dân cư gì.
Quan sai tinh thần vẫn còn tốt, thúc giục đoàn người đi vào.
Buổi tối thức ăn quả nhiên tương đối tốt hơn, đương nhiên, người Thư gia vẫn giống y như buổi trưa vậy.