TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 493: Bút Lông Ngoài Cửa Sổ

Thư Dư ăn hai cái bánh bao cũng không lớn lắm, sau đó cùng người Thư gia vào phòng nghỉ ngơi.

Các nàng vẫn chia thành hai phòng, lão phu nhân các nàng một cái, Thư gia các cô nương một gian.

Hai gian phòng đều là giường to nằm chung, thật ra có thể chứa đủ các nàng nằm xuống nghỉ ngơi.

Thư Dư các nàng vào cửa, quan sai dẫn đầu liếc các nàng một cái, đặc biệt là đảo qua giữa mấy người Thư gia, cảnh cáo nói, “Nhanh đi nghỉ ngơi cho ta, sáng mai còn phải lên đường. Đến đêm các ngươi đừng có mà gây thêm chuyện cho ta, bằng không ta cũng sẽ không khách khí.”

Người Thư gia im như ve sầu mùa đông, không dám nói lời nào.

Chờ đến khi quan sai kia đi rồi mới hung tợn trừng Thư Dư. Nhưng các nàng mệt mỏi một ngày, xác thật không có sức lực làm cái gì, chỉ có thể nói mấy lời tàn nhẫn mà thôi.

“Chờ xem, đôi phu thê kia chỉ cho năm lượng bạc, tổng cộng cũng không dùng được mấy ngày, chờ năm lượng bạc kia dùng xong rồi, xem ngươi còn có ngày lành nào không.”

Đại cô nương vừa dứt lời, thanh âm của Nhị cô nương theo sát vang lên, “Sớm đã nói với ngươi rồi, trên đường lưu đày, ngươi một thân một mình, sớm muộn gì đều sẽ chịu thiệt, ta chờ xem kết cục của ngươi.”

Thư Dư nhìn về phía hai người này, ồ, hai bên đích thứ còn như nước với lửa trong phòng giam, thế mà thời điểm đối mặt với nàng cái ‘ dưỡng nữ ’ này, lại còn có thể nhất trí đối ngoại cùng chung kẻ địch à.

Nàng quả thực là trách nhiệm to lớn mà, gia tăng cảm tình tỷ muội của các nàng.

Thư Dư thở dài một hơi, sờ sờ bụng, nói, “Cơm chiều vẫn là không tồi, ăn ngon lại còn no.”

Sau đó căn bản không để ý tới các nàng, chính mình bò đến trên giường chung nằm xuống ở vị trí bên cạnh.

Người Thư gia tức đến nghiến răng, nhưng các nàng không dám nháo ra động tĩnh quá lớn. Hơn nữa hôm nay thật sự quá mệt mỏi, Thư gia cô nương tuổi còn nhỏ lúc này đã nằm ở trên giường nhắm mắt lại, phảng phất tùy thời đều có thể ngủ rồi.

Những người khác cũng liền từ bỏ, dù sao các nàng cứ từ từ chờ xem, lúc này mới ngày đầu tiên, về sau ngày qua ngày của Thư Dư không chừng còn kém hơn các nàng đấy.

Mấy người sôi nổi bò lên trên giường chuẩn bị ngủ.

Giường chung có thể ngủ mười mấy người, các nàng tổng cộng cũng mới bảy người, lại còn có hai người tuổi còn nhỏ, không gian vẫn là rất lớn.

Không ai nguyện ý tới gần Thư Dư, đều cách nàng rất xa, vị trí bên cạnh Thư Dư ít nhất bỏ không hai chỗ.

Nàng ước gì như thế, mừng rỡ thanh tĩnh.

Sắc trời tối sầm xuống dưới, trong phòng cũng nhanh chóng trở nên an tĩnh, người trên giường hô hấp cũng dần dần vững vàng.

Khả năng thật sự quá mệt mỏi, thế nhưng còn có người phát ra tiếng ngáy.

Thư Dư không mệt, năm mươi dặm đường nàng vẫn có thể thừa nhận, đặc biệt là xích chân cũng không nặng, hơn nữa ăn uống no đủ, tinh thần vẫn có thể tỉnh táo.

Nàng ngủ không được, có chút nhớ nhà.

Cũng không biết cửa hàng hôm nay sinh ý được không, nhìn thấy nàng lưu lại hai ngàn lượng bạc kia, lão thái thái khẳng định phải mắng nàng hai câu, tiền này nói không chừng sẽ luôn cất đi, vẫn luôn chờ nàng trở về.

Rất muốn gặp bọn họ, nhưng mà ít nhất còn phải nửa năm nửa, thậm chí, càng lâu hơn.

Lần đầu tiên nàng ra ngoài mà trong lòng lại có vướng bận sâu như vậy.

Nàng nghĩ đến nhập thần, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng vang ‘ kẽo kẹt ’ nhỏ.

Thư Dư đột nhiên hoàn hồn, hướng tới cửa sổ nhìn lại. Quả nhiên, cửa sổ bị mở ra một cái khe nhỏ.

Tâm nàng lập tức đề phòng lên, sẽ không phải những quan sai đó thật sự muốn tiến vào làm chút gì đấy chứ?

Ý niệm mới vừa khởi, khe hở cửa sổ mở rộng vài phần, từ bên ngoài vói vào một cây bút lông, sau đó…… quơ trái quơ phải.

Thư Dư:????

Từ từ, bút lông?

Thư Dư như là nghĩ tới cái gì, chầm chậm bò dậy.

Trên người nàng còn mang theo xiềng xích, cho dù động tác nhẹ, vẫn là phát ra chút động tĩnh.