Thư Dư sáng hôm nay lúc ở huyện thành đã nghe nói có quan viên phía trên tới phủ thành Đông An phủ.
Thư gia tuy phải chờ tới ba tháng sau mới có thể bị lưu đày, nhưng thẩm tra hẳn là đã bắt đầu từ bây giờ rồi. Thư đại lão gia thân là Đông An phủ Tri phủ đại nhân, hiện giờ đối phó với quan viên từ kinh thành tới đã phải thiếu điều muốn phân thân luôn rồi.
Mà lấy Giang Viễn Huyện huyện lệnh đối với Thư gia như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, những ngày tiếp theo sợ là cũng không thoải mái đâu, vội vàng che giấu, hủy diệt chứng cứ phạm tội các kiểu còn không kịp, làm gì còn thời gian quản loại chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi này chứ?
Đây cũng là nguyên nhân mà Thư Dư dám làm to chuyện trực tiếp đánh đến tận nhà Nguyễn gia như vậy, nàng phải cho Nguyễn gia một bài học, để tất cả mọi người đều thấy được Lộ gia đã không còn là Lộ gia dễ bị bắt nạt như trước kia nữa.
Với cả loại người như Nguyễn bà tử mà dám đi báo quan á? Cũng chỉ là được cái mồm uy hiếp một chút thôi.
Thư Dư khi đi ngang qua người Nguyễn bà tử đột nhiên ngồi xổm xuống, thấp giọng nói, “Ngươi không cần gấp, những ngày tháng đau khổ tiếp theo của ngươi, bằng sự trả thù của ta, còn chưa kết thúc đâu.”
Tổn hại chút gia sản Nguyễn gia mà thôi, sao có thể coi là trả thù?
Nguyễn bà tử sắc mặt khẽ biến, trơ mắt nhìn Thư Dư cứ như vậy đi ra khỏi cổng nhà mình.
Bà ta đột nhiên đứng lên, chỉ vào bóng dáng phía sau nàng kêu to, “Ngươi cái tiện nhân bất hiếu này, cái đồ đàn bà đanh đá chanh chua như ngươi, cả đời đều không gả được, không ai thèm cưới ngươi.”
Thư Dư coi như không nghe thấy, nàng trước nay chưa từng nghĩ gả đi đâu cả, đời trước không có, đời này…… Cũng không có.
Nàng không thèm dừng lại, Nguyễn bà tử vẫn đang mắng to, “Còn có Tam Nha, còn có Đại Hổ, bọn chúng đều sẽ bị ngươi liên lụy, cả đời độc thân.”
Thư Dư cười nhạo một tiếng, chỉ bằng nhân phẩm như Nguyễn bà tử mà còn có thể cưới vợ gả nữ mà Đại Hổ cùng Tam Nha nhà bọn họ ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, những ngày tháng sau này sẽ càng tốt đẹp vui vẻ thôi.
Nguyễn lão bà tử đã mắng đến miệng khô lưỡi khô, đối phương đều coi bà ta như không khí, thậm chí chọc đến các thôn dân liên tiếp chỉ chỏ bà ta.
Nguyễn bà tử rốt cuộc dừng lại, không được, việc này thôn trưởng không làm chủ cho bà ta, bà ta phải nghĩ biện pháp khác mới được.
Đúng rồi, đi tìm Vu gia, Vu gia có tiền có thế, chẳng lẽ còn không thu thập nổi một cái Lộ gia?
Nhưng mà bà ta không biết chính là, có người còn đi tìm Vu gia sớm hơn bà ta một bước nữa.
Thư Dư vừa đi ra sân, Lộ Tam Trúc đã lẽo đẽo đi theo, trên mặt hiện rõ tươi cười nịnh nọt, rõ ràng là trưởng bối, lúc này lại như tùy tùng theo sát phía sau.
Thư Dư liếc mắt nhìn hắn, người sau bị nàng nhìn đến kinh hãi, vội không ngừng giải thích, “Ta, ta vừa mới có kêu ngươi cẩn thận mà. Ta không chạy vào giúp ngươi, cũng vì thấy ngươi xác thật có năng lực đối phó những người đó, ta sẽ không vào kéo chân sau của ngươi làm gì.”
Thư Dư cười cười, không nói thêm cái gì.
Tới cửa thôn, Thư Dư trực tiếp ngồi lên xe la.
Lộ Tam Trúc do dự một chút, thử đem tay đặt ở càng xe, thấy Thư Dư không lên tiếng, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới bò lên trên xe la.
So với mọi khi nhẹ nhàng tự tại, Lộ Tam Trúc lúc này trở nên vô cùng cẩn thận ngoan ngoãn, co thân mình nép vào bên cạnh càng xe, kể cả nói chuyện với xa phu cũng cũng không dám.
Cho đến Thư Dư phân phó xa phu, “Đi Văn Lan trấn.”
Lộ Tam Trúc cả kinh, vội quay đầu nhìn lại, cách màn xe kinh hô, “Ngươi muốn đi trấn trên? Ngươi muốn tìm, ngươi……” Hắn nhìn xa phu bên cạnh liếc mắt một cái, đem ‘ Vu gia ’ đã trào đến miệng nuốt xuống, sau đó nhỏ giọng hỏi, “Nhị Nha à, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì vậy?”
Hắn đã nói với nàng rồi mà, Vu lão gia cùng Huyện thái gia có giao tình. Nhị Nha có thể xông vào Nguyễn gia phá phách nhà bọn họ, nhưng Vu gia kia nàng ngay cả cổng còn không thể nào vào được ấy chứ. Cho dù công phu của nàng tốt, nhưng Vu gia cũng có không ít hộ vệ, khẳng định sẽ bị tóm được.