Lộ Tam Trúc hai mắt giật giật, nhỡ đâu liên lụy đến mình, liên luỵ toàn bộ Lộ gia thì phải làm sao bây giờ?
Thư Dư nhắm mắt lại dựa vào ván cửa, “Nếu mà thúc sợ thì bây giờ liền trở về, giúp nhà ta cho gà ăn.”
Lộ Tam Trúc, “……” Dỗi.
Cố tình là hắn đã biết rõ giá trị vũ lực của Nhị Nha rồi nên cũng không dám phản bác lời nàng nói.
Nhưng cuối cùng Lộ Tam Trúc cũng không xuống xe, hắn tuy rằng trong lòng thấp thỏm đến không chịu nổi nhưng mà lại có lòng hiếu kỳ cường đại.
Vì thế khi đi qua cửa thôn Thượng Thạch, hắn mắt nhìn thẳng không cả thèm ngó qua hướng nhà mình một cái.
Xe ngựa một đường đến Văn Lan trấn, Thư Dư để xe la trực tiếp trở về.
Nhìn bóng dáng xe la rời xa, Thư Dư sờ sờ cằm, vẫn phải có một chiếc xe mới tiện đi lại mà.
Thở dài một hơi, phải kiếm tiền, kiếm tiền.
Thư Dư đi vào trong thị trấn, quay đầu hỏi đường Lộ Tam Trúc, “Vu gia ở đâu?”
Lộ Tam Trúc há miệng thở dốc, bản năng không muốn nói, cho đến khi Thư Dư hiện lên vẻ không kiên nhẫn hắn mới nâng tay chỉ về phía trước, “Ta đưa ngươi đi.”
Vu gia không hổ là phú hộ trấn trên, nơi ở chính là đoạn đường tốt nhất của trấn trên.
Theo như Lộ Tam Trúc nói, Vu gia ở huyện thành và ở phủ thành đều có nhà, nhưng mà bởi vì tổ trạch ở Văn Lan trấn, cho nên vẫn luôn ở đây.
Thư Dư đi theo Lộ Tam Trúc đứng trước cổng lớn Vu gia, quả thực tu sửa thành bộ dáng thập phần phú quý.
Thư Dư nhìn xung quanh, ở cách đó không xa thấy một quán trà, trực tiếp đi qua ngồi, để lão bản mang một bình trà tới.
Lộ Tam Trúc thấy nàng không trực tiếp xông vào, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội ngồi ở đối diện nàng, hỏi, “Nhị Nha, ngươi rốt cuộc, rốt cuộc muốn đối phó Vu gia như nào?”
“Gãi đúng chỗ ngứa đi.” Thư Dư nghĩ nghĩ, cực kỳ dứt khoát nói.
Lộ Tam Trúc nhăn chặt mày, chẳng hiểu nổi, gãi đúng chỗ ngứa —— đây không phải là từ dùng để lấy lòng người khác à?
Thư Dư vừa uống trà vừa nhìn chằm chằm cổng lớn Vu gia.
Cổng lớn Vu gia hiếm khi có người đi ra, hạ nhân ra vào cơ bản đều đi cửa nhỏ.
Cho nên sau khi nhìn chằm chằm một lúc lâu cũng không thu hoạch được gì mấy.
Lộ Tam Trúc ngồi ngủ gà ngủ gật.
Lại qua ba mươi phút, cổng lớn rốt cuộc có động tĩnh, một vị phụ nhân trang điểm phúc hậu từ cổng lớn đi ra.
Thư Dư nheo đôi mắt lại, “Đó là ai?”
Lộ Tam Trúc đột nhiên bị đập cho giật mình vội chống lại thân thể suýt ngã, nhìn nhìn xung quanh, “Ai?”
Thư Dư chỉ vào cổng lớn Lộ gia, Lộ Tam Trúc tập trung nhìn vào, “Đó là Vu thái thái, là vợ của Vu lão gia.”
Thư Dư ngước mắt nhìn sắc trời, “Đều đã trễ như vậy rồi, Vu thái thái sao lại ra cửa vào giờ này?”
Mắt thấy Vu thái thái ngồi lên trên cỗ kiệu, Thư Dư lập tức buông mấy đồng tiền lên bàn rồi đứng lên theo đi, Lộ Tam Trúc vội vàng đuổi đằng sau.
Cỗ kiệu chậm rì rì đi dọc theo đường phố một đoạn, cuối cùng ngừng trước một tiểu viện.
Vu thái thái để nha hoàn tiến lên gõ cửa, từ bên trong đi ra một nam tử ăn mặc như đạo sĩ giả dạng tiên phong đạo cốt.
Thư Dư nheo mắt lại, chẳng lẽ vị này chính là đại sư đã đoán mệnh cho Vu lão gia, hơn nữa còn đề nghị nhận nuôi song bào thai?
Làm sao bây giờ? Lại muốn xắn tay áo vọt vào đánh người quá.
Thư Dư nhìn Vu thái thái đi vào cổng viện, cỗ kiệu kia tạm thời nâng ra đầu ngõ.
Hiện giờ trong cái viện kia cũng chỉ có Vu thái thái, nha hoàn của bà ta cùng với vị thầy bói kia.
Thư Dư nhìn trái nhìn phải, tìm được vị trí thoải mái trèo tường nhất, đột nhiên giẫm chân, thừa dịp khoảnh khắc không người xoay người phi lên.
Lộ Tam Trúc, “……” Cháu gái à, ngươi có phải quên cái gì rồi không? Còn ta thì sao?