Thư Dư nghe xong, cùng Mạnh Duẫn Tranh nhìn nhau một cái.
Nàng đối với Đông Thanh quan chủ vẫn là có chút hiểu biết, ít nhất trên phương diện y thuật, bà ấy chỉ hiểu một ít bệnh lý thường thấy mà thôi.
Nếu không năm đó thời điểm nàng cùng nàng cha thiếu chút nữa mất mạng, cũng sẽ không nhờ Triệu Tích đi ngang qua cấp cứu trở về.
Cho nên, Tiểu Thạch Đầu bệnh, hẳn là còn có nguyên nhân khác. Sư phụ có lẽ là tìm được nguyên nhân bệnh rồi, lúc này mới giúp cho thân thể Tiểu Thạch Đầu tốt lên.
Chỉ là, Thư Dư hiện giờ cuối cùng cũng đã xác định, lúc trước sư phụ lưu lại lá thư kia, xác thật chỉ hướng về phía Tây Nam.
Nàng nhìn về phía Tiểu Thạch Đầu, lại hỏi, “Vậy đạo cô trước khi rời đi, có nói đi nơi nào không?”
“Không có, bà ở chỗ này ở năm sáu ngày, có một ngày buổi sáng cả nhà chúng ta thức dậy đã không thấy bà ấy đâu rồi. Trong phòng đều thu thập rấtc sạch sẽ, hành lý cũng đã không có. Sau đó chúng ta nghe được những thôn dân dậy sớm nói, tiên cô vừa mới tảng sáng đã ra khỏi thôn.”
Thư Dư lại hỏi thêm mấy vấn đề, Tiểu Thạch Đầu có thể nói đều nói, những cái khác xác thật là không biết.
Vừa lúc, ngoài cửa truyền đến thanh âm của tức phụ thôn trưởng, “Tiểu Thạch Đầu, không phải bảo con đi kêu Vân công tử ăn cơm sao? Con gọi sao còn chạy vào?”
Thư Dư không hỏi nữa, chỉ nhìn về phía Mạnh Duẫn Tranh, “Huynh đi trước đi.”
Mới vừa nói xong, tức phụ thôn trưởng liền tới đây, trong tay bà còn bưng một chén đồ ăn. Nhìn thấy Tiểu Thạch Đầu cũng ở trong phòng, nhịn không được trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó đối Mạnh Duẫn Tranh cười nói, “Vân công tử, mau đi ăn cơm đi, nương tử ngươi bên này có ta, ta đút cho nàng ăn.”
Mạnh Duẫn Tranh đứng lên, lại tiếp nhận chén đũa trong tay bà, “Thím không cần khách khí như vậy, để ta là được, thím đi ăn trước đi, lát nữa ta sẽ qua.”
Hắn không nói mình ở lại trong phòng dùng cơm, mới vừa rồi biết Đông Thanh quan chủ đích xác đã tới Đại Phường Thôn, hắn lại muốn cùng thôn trưởng tâm sự, hỏi thăm một chút.
Nhưng mà, chờ đến khi hắn đút cho Thư Dư ăn xong, một lần nữa trở lại nhà ăn dùng cơm lại không thể biết thêm được tin tức gì từ phía thôn trưởng bên kia.
Cũng không biết là bởi vì không biết nhiều lắm, hay là không quá nguyện ý lộ ra, ngược lại là Tiểu Thạch Đầu, nghe nói Thư Dư nhận thức Đông Thanh quan chủ, cơ hồ là biết gì nói hết, nên nói đều nói xong.
Thôi, ít nhất về Đông Thanh quan chủ, bọn họ đã có manh mối.
Mạnh Duẫn Tranh ăn xong liền trở về phòng, Thư Dư đại khái xác thật rất mệt, lúc này đã ngã vào trên giường ngủ.
Mạnh Duẫn Tranh cười cười, cầm chăn đắp lên cho nàng, liền ngồi ở trên ghế một bên, dựa vào mép giường nhắm mắt dưỡng thần.
Thư Dư là nửa đêm tỉnh lại, bên ngoài ánh trăng sáng ngời, nàng hơi thích ứng một chút, liền thấy được tư thái như vậy của hắn. Cứ dựa vào như vậy sao mà có thể ngủ?
Quả nhiên, Thư Dư hơi có chút động tác, Mạnh Duẫn Tranh liền mở mắt, “Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái sao?”
Thư Dư lắc đầu, “Hay là huynh, đến trên giường ngủ đi? Ngày mai còn phải lên đường, cũng không thể không có tinh thần được. Hơn nữa ban đêm lạnh, huynh lại không có áo ngoài, bị phong hàn làm sao bây giờ?”
Mạnh Duẫn Tranh, “……” Nàng biết nàng đang nói cái gì sao?
Hắn hai tròng mắt nóng rực sáng ngời, “Nàng xác định chứ?”
Thư Dư dịch dịch vào bên trong, sau đó đem một cái gối đầu đặt ở giữa ngăn cách, “Như vậy có phải tốt hơn chút không?”
Mạnh Duẫn Tranh cảm thấy có hơi thừa thãi.
Hắn suy xét một lát thì không chối từ nữa, mặc nguyên quần áo nằm xuống.
Hai người cách xa nhau một cái gối, ai cũng không nói chuyện.
Sau một lúc lâu, Mạnh Duẫn Tranh mới nói, “Ta sẽ phụ trách.”
Thư Dư thiếu chút nữa phì cười, “Kỳ thật không tới mức đó.”