TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 553: Triệu Tích Tìm Tới

Thư Dư lại cười nói, “Chúng ta muốn đi trấn trên lại tìm đại phu nhìn xem, tay ta bị trật khớp, tuy rằng phu quân đã nắn cho ta trở lại vị trí cũ, nhưng hắn rốt cuộc không am hiểu cái này, đi trấn trên nhìn xem cũng yên tâm hơn một ít.”

Người một nhà thôn trưởng ngẫm lại cũng đúng, liền không ngăn cản nữa, sau khi chỉ đường cho bọn họ thì đưa bọn họ ra khỏi thôn.

Thư Dư bị Mạnh Duẫn Tranh bế lên ngựa, hai người chậm rãi đi đến trấn trên.

Qua non nửa canh giờ sau, Mạnh Duẫn Tranh ở khách điếm lớn nhất trấn trên thuê hai gian phòng, đỡ Thư Dư đi vào.

Tuy thị trấn này có đại phu, nhưng Mạnh Duẫn Tranh vẫn tính toán chờ Triệu Tích tới lại để hắn xem.

Thư Dư ngồi ở trên giường, hỏi hắn, “Triệu đại phu khi nào sẽ tới?”

“Muộn nhất chắc là chiều nay.” Hắn dọc theo đường đi đều có lưu lại đánh dấu, Triệu Tích vẫn rất dễ dàng tìm được bọn họ.

Thư Dư yên tâm.

Nhưng mà Triệu Tích so với kế hoạch của bọn họ tới còn sớm hơn, không đến buổi trưa, hắn đã xuất hiện ở khách điếm.

Tìm được ký hiệu Mạnh Duẫn Tranh lưu lại, hắn trực tiếp bắt đầu gõ cửa phanh phanh phanh với cửa phòng bọn họ, nghe thanh âm này đi, có vẻ như oán khí rất lớn đấy.

Quả nhiên, Mạnh Duẫn Tranh vừa mở cửa, Triệu Tích bước vào trong phòng, hùng hổ nói, “Ta nói ngươi cũng quá vô nhân tính, ngựa bị ngươi cưỡi đi ta không thèm nói, ngươi tốt xấu gì thì xong xuôi việc rồi thì cưỡi về cho ta chứ, ta……”

Hắn dong dài vào lúc nhìn thấy Thư Dư treo lên tay phải thì đột nhiên im bặt, lập tức tiến lên vài bước, cau mày nói, “Tay cô bị thương à?”

Sau đó liền ngồi ở mép giường, bảo nàng đưa tay trái tới, bắt mạch cho nàng.

Mạnh Duẫn Tranh đứng ở một bên, nói với hắn tình hình ngày hôm qua, “…… Nàng từ trên sườn núi lăn xuống, cánh tay trật khớp, trên người cũng bị nhánh cây cục đá cắt cho xây sát hết người, ta đã bôi thuốc mỡ cho nàng. Ngươi lại nhìn lại xem, những nhánh cây bụi cỏ đó có độc tính hay không.”

Hắn lo lắng nhất chính là điểm này.

Triệu Tích quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái, ổn định tâm tình tiếp tục bắt mạch.

Sau một lúc lâu thu hồi tay, lại đứng lên nhìn nhìn cánh tay cho nàng, lúc này mới nói, “Không có trở ngại gì, nghiêm trọng nhất chính là cái tay này thôi, xử lý kịp thời, dưỡng chút thời gian thì tốt rồi.”

Mạnh Duẫn Tranh rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, Triệu Tích hừ lạnh, “Nếu không phải Lộ cô nương xác thật bị thương, về tình cảm có thể tha thứ, ta khẳng định sẽ không bỏ qua cho ngươi như vậy. Ngươi có biết ta ngày hôm qua, thiếu chút nữa đã phải tự mình lôi kéo chiếc xe kia lại đây hay không hả?”

“Ồ.” Mạnh Duẫn Tranh tựa hồ cũng không tin tưởng, “Vậy sau đó thì sao?”

“Sau đó ta vận khí tốt, đụng phải một đoàn xe, nhờ vả bọn họ cho ta đem xe buộc ở phía sau xe bọn họ, lúc này mới kéo được đến trạm dịch đấy.”

Mạnh Duẫn Tranh ngẫm lại cũng đúng, lấy tính tình của Triệu Tích, không có ngựa kéo xe, hắn có khả năng sẽ trực tiếp ăn ngủ ngoài trời luôn. Dù sao trong xe ngựa ăn uống dùng đều có, hắn một đại nam nhân, ở bên ngoài ngủ một đêm cũng không sợ.

Chỉ là nghe hắn nhắc tới trạm dịch, Thư Dư lập tức hỏi, “Đội ngũ lưu đày bên kia thế nào? Có ở cùng cái trạm dịch với huynh không?”

Triệu Tích gật gật đầu, “Đúng vậy, hai mẹ con Hầu thị té xuống từ trên xe đẩy tay, bị thương một chút. Đó là vấn đề nhỏ, chủ yếu là quan sai dẫn đầu kia ngã xuống từ trên xe la đang chạy như bay có hơi nghiêm trọng. Vốn dĩ dựa theo cước trình, bọn họ phải tới cái trạm dịch tiếp theo mới có thể dừng lại nghỉ chân, chỉ là quan sai dẫn đầu kia hôn mê bất tỉnh, những người khác chỉ có thể tìm trạm dịch gần nhất để nghỉ ngơi trước đã, còn phải tìm đại phu nữa.”

Cái chỗ xa xôi hẻo lánh này, đại phu y thuật chẳng ra gì, cũng may quan sai dẫn đầu kia còn coi như may mắn, không bị thương đến chỗ yếu hại.