Thư Dư cảm thấy, chỉ cần Chính Đạo thôn này không có người như Lan gia, kỳ thật nàng vẫn có thể từng bước một đi lên.
Vây săn, đổi góc độ khác mà nói, kỳ thật so với khai hoang thiêu than khai thác mỏ đều tự do hơn rất nhiều.
Mạnh Duẫn Tranh thấy nàng trong lòng có chủ ý, nghĩ nghĩ liền không khuyên nữa.
Thư Dư cơm nước xong lại uống hai ngụm sữa đậu nành to, cảm thấy mỹ mãn vỗ vỗ tay, “Ta đi đây.”
Mạnh Duẫn Tranh gật gật đầu, vẫn luôn nhìn theo thân ảnh của nàng xuống sơn, lúc này mới xoay người rời đi.
Thư Dư ôm một bó củi to về đến nhà, mới vừa tiến vào cổng đã nghe được tiếng cãi nhau.
Nàng nhịn không được đào đào lỗ tai, người Thư gia thật là một ngày không cãi nhau liền cả người khó chịu hay sao ấy. Rõ ràng mỗi ngày đều mệt mỏi như vậy, cũng không biết có cái gì hay để cãi nhau nữa.
Nàng xoay người trực tiếp đi phòng bếp, đem củi lửa giao cho Hầu thị, thuận tiện hỏi, “Các nàng lại làm sao vậy?”
Hầu thị nhỏ giọng nói, “Là đại cô nương cùng Nhị cô nương tranh chấp nhau, ta nghe các nàng nói, hình như là bởi vì sự tình Lan gia.”
Thư Dư kinh ngạc, “Lan gia? Cùng các nàng có quan hệ gì?”
Hầu thị lắc đầu, “Cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm, ta nghe ý trong lời của đại cô nương kia thì hình như là Nhị cô nương muốn tìm Lan gia đổi công việc nhẹ nhàng. Ngươi nói Chính Đạo thôn này, việc có thể coi như nhẹ nhàng, còn có thể là cái gì?”
Thư Dư hiểu rồi, Nhị cô nương đây là tưởng trò cũ trọng thi, nàng đã ở trên đường lưu đày cùng quan sai sau khi trộn lẫn bên nhau nếm tới ngon ngọt. Dù sao đã từng có một lần hiến thân, cũng không thèm để ý lần thứ hai đúng không?
Hầu thị đem củi lửa cầm lại đây nhóm lửa, để lục cô nương đem cái vung đậy lại, nhìn nữ nhi nhà mình sắc mặt mỏi mệt, liền nhịn không được nhỏ giọng nói thầm, “May mắn Lan gia kia xảy ra chuyện, bằng không thật để Nhị cô nương thực hiện được, vậy người chịu thiệt không phải là chúng ta sao?”
Tuy nói các nàng cùng kia Thư gia những người khác thế như nước cùng lửa, nhưng ở trong mắt người ngoài thì các nàng chính là người một nhà.
Nhị cô nương làm ra loại chuyện này thì những người khác chỉ biết nghĩ cô nương Thư gia đều là người không biết kiểm điểm như thế này.
Cho dù các nàng đã lưu lạc tới mức chỉ có thể ở nơi lưu đày làm việc nặng nhọc để sống, nhưng tương lai cũng sẽ gả chồng sinh con. Đặc biệt là lục cô nương nhà nàng, hiện giờ mới mười một tuổi, chờ ở nơi này làm ba năm khôi phục tự do, vừa lúc là mười bốn tuổi, còn chưa cập kê, còn có thể tìm được một nhà tốt quá nửa đời sau.
Huống chi, Hầu thị còn tưởng tượng thấy về sau có cơ hội tìm được vị Thích đại nhân kia, rời đi nơi lưu đày này. Cho nên nàng đương nhiên không muốn Nhị cô nương làm bậy liên lụy đến nữ nhi của mình.
Về phần chính nàng…… Tuy nói cũng ở trên đường cùng quan sai từng lui tới, nhưng kia cũng chỉ là ở trên đường lưu đày mà thôi, tới nơi này rồi liền không có ai biết được hết.
Thậm chí ngay cả người Thư gia khả năng đều không rõ ràng lắm, cho dù biết rõ cũng sẽ không ra bên ngoài nói, Hầu thị tự nhiên không lo lắng sẽ liên lụy đến nữ nhi.
Nghĩ đến đại cô nương cũng là suy nghĩ giống mình, cho nên biết Nhị cô nương có manh nha như vậy mới có thể tức giận.
Thư Dư nghe vậy không nói thêm cái gì, nhưng nàng cảm thấy người như Nhị cô nương cho dù thật sự có hành động gì cũng sẽ không chỉ là muốn thông đồng Lan gia đơn giản như vậy.
Nàng ta đã một lần thông đồng quan sai áp giải, làm hại con la của nàng bị kinh hách, nàng cũng từ trên sườn núi lăn xuống.
Lúc này đây, ai biết nàng ta rốt cuộc muốn làm cái gì?
Thư Dư híp híp mắt, bẻ gãy nhánh cây trong tay rồi đứng lên, nói với Hầu thị, “Các ngươi nấu cơm trước đi, ta qua đó nhìn xem.”
Hầu thị nhanh chóng gật đầu, “Ngươi cẩn thận một chút.”