TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 69: Cửa Hàng Trang Phục

Lão thái thái liền không rõ, “Lời này nghĩa là sao?”

“Bà nội, mình ấy, chỉ cần một thân quần áo bình thường có thể mặc là được, thêu sống gì đó, có yêu cầu thì tìm tú nương thêu lên, ta bán chính là những thứ khác.”

Lão thái thái tò mò, “Thứ gì?”

“trang phục, phối hợp tay nghề hoá trang nữa.” Hiện tại còn không có loại chức nghiệp stylist này.

Không khéo chính là, Thư Dư vừa lúc tinh thông món này.

Đời trước nàng chính là lấy cái này làm khởi điểm, trước tiên tiếp cận một vị minh tinh được đại lão bao nuôi, xuyên qua đó mới nhận thức đại lão, cũng cố tình ở trước mặt đại lão bày ra những năng lực khác của chính mình, cuối cùng từng bước một đến được bên người đại lão.

Tuy rằng nàng làm cái này một thời gian cũng không dài, nhưng cơ sở lại chưa rơi rớt, tri thức học được cũng vẫn như cũ tồn tại trong đầu.

Thư Dư tính toán qua, đối với kết cục lưu đày của chính mình, nàng đã làm tốt công tác chuẩn bị rồi, cũng không có ý định thay đổi.

Nhưng để nàng có thể một lần nữa trở về sau lưu đày, một tháng hai tháng cũng không phải không có khả năng. Rốt cuộc nàng đến cùng cũng chỉ là dưỡng nữ Thư gia mà thôi, còn là cái dưỡng nữ bị Thư gia thiếu chút nữa giết chết nữa chứ, người khác cũng hoàn toàn không để ý kết quả của nàng.

Nhưng nàng muốn dùng thời gian ngắn nhất sau khi lưu đày trở về được thì phải gặp gỡ được người có thể mang nàng trở về.

Hiện tại Giang Viễn huyện rất nghèo, huyện lệnh đã sớm cùng Thư gia buộc trên cùng một chiếc thuyền rồi, Thư gia bị lưu đày, quan viên huyện thành này chắc chắn cũng phải thay máu, những người này Thư Dư chưa bao giờ trông cậy vào.

Chỉ là Thư Dư còn nhớ rõ trên sách có viết một sự kiện, kinh thành Đại Lý Tự thiếu khanh tục huyền Thường thị, có vị biểu muội là Đặng thị gả tới Giang Viễn huyện phú hộ Giang gia.

Quan hệ tương đối vòng vèo, vị phu nhân Đại Lý Tự thiếu khanh kia cùng Đặng thị khi niên thiếu có giao tình rất tốt, nhưng mà sau này Thường thị trong nhà gặp nạn, Đặng gia chẳng những không hỗ trợ còn bỏ đá xuống giếng. Quan hệ hai nhà cứ như vậy mà tan vỡ cả đời không qua lại với nhau, nhưng Đặng thị kỳ thật vẫn lén lút liên lạc với Thường thị, khi Thường thị gặp nạn Đặng thị vẫn luôn lặng lẽ giúp đỡ nàng.

Việc này chỉ sợ ngay cả nhà chồng Đặng thị cũng không biết, vẫn là phải đến đoạn thời gian Đại Lý Tự thiếu khanh tới Đông An phủ điều tra việc của Thư gia, Thường thị cùng Đặng thị gặp mặt, mọi người lúc này mới biết được quan hệ của hai người.

Mà Thư Dư, cũng đánh chủ ý lên vị Đặng thị này. Thân thế của nàng như vậy, chỉ cần Đại Lý Tự thiếu khanh có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, kỳ thật có rất nhiều lỗ hổng để chui vào.

Trước kia nàng không thèm để ý lưu đày hay không lưu đày, cho dù có đi địa phương nào xa xôi hẻo lánh đi chăng nữa, Thư Dư cũng có thể không ngừng vươn lên làm cho cuộc sống của mình thoải mái, nàng tại Đông An phủ này cũng không có người hay việc gì cần bận tâm, đi một chỗ mới cũng chẳng có gì khác biệt.

Cho nên nàng biết rõ kết cục, lại không nghĩ tới biện pháp trở về.

Nhưng hiện tại không giống nhau, nàng hiện tại…… Có người nhà. Bất luận là lão thái thái mạnh miệng mềm lòng, hay là Lộ Nhị Bách cố chấp muốn tìm được nữ nhi thiếu chút nữa đến chân cũng phế đi, còn có Nguyễn thị tuy rằng nhu nhược nhưng lại yêu thương ấm áp, cùng với Đại Hổ ra vẻ ổn trọng hay Tam Nha vừa thấy nàng ánh mắt đã lộ ra vui sướng, thậm chí…… ngay cả Đại Nha đến mặt cũng chưa gặp qua đã đem đồ tốt nhất của mình cho nàng.

Bọn họ, đều cho nàng tình thân ấm áp đã thiếu hụt rất nhiều năm, Thư Dư luyến tiếc rồi. Nàng vẫn muốn trở về, muốn cùng bọn họ sống bên nhau.

Nghĩ vậy, Thư Dư duỗi tay, nắm lấy tay lão thái thái mặt đầy mờ mịt, cười nói, “Bà nội, chúng ta mở cửa hàng trang phục đi, cụ thể làm như thế nào thì mấy nữa con sẽ chậm rãi nói cùng người.”

Cửa hàng trang phục? Lão thái thái kinh ngạc, cái này là muốn mở cửa hàng luôn ấy hả? Nhưng, mở cửa hàng trang phục cần tiền vốn không hề thấp đâu.