Thành đại nhân vừa nói xong, Diêu Bạc không nói hai lời liền vọt qua, cùng Lộ Nhị Bách đỡ Diêu Thiên Cần đang ngồi ở phía sau dường như chân đã bị thương ra.
“Cha, Thích tiên sinh tới.” Diêu Bạc nhỏ giọng nói với Diêu Thiên Cần, “Con cũng mang mô hình của cha đến.”
Diêu Thiên Cần sửng sốt, nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn về phía Thích Thiền.
Hai người đã 5 năm không gặp, Thích Thiền không có thay đổi gì, Diêu Thiên Cần lại già đi rất nhiều, mấy năm trước bị lưu đày, lao động nặng nề, làm hắn gầy ốm hơn nhiều.
Thích Thiền tiến lên, “Diêu lão đệ, đã lâu không gặp.”
Diêu Thiên Cần hốc mắt ửng đỏ, “Đại…… Không, tiên sinh.” Nghĩ đến đối phương cũng là lưu đày đến đây, hắn nhanh chóng thay đổi xưng hô.
Thành đại nhân đi ra ngoài trước, mấy người cũng lục tục ra khỏi thẩm vấn đường.
Hà lão đại mới vừa rồi nhất thời xúc động, chưa phản ứng lại đã mắng Thư Dư một trận, hiện tại phản ứng lại, lập tức sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, trực tiếp đái trong quần.
Thành Hiền ở lại liếc xéo hắn một cái, vung tay lên, nói với mấy bộ khoái, “Đóng cửa lại.”
Đại môn đóng lại, cách trở tầm mắt lẫn nhau.
Thư Dư cuối cùng nhìn thoáng qua Hà lão đại bên trong cánh cửa, cười cười, rời đi.
Bọn họ không về đại đường, đi đến sương phòng gần đây, Thích Thiền sai người đi thỉnh đại phu, lúc này mới nói chuyện cùng Diêu Thiên Cần.
Thư Dư thấy thế, lôi kéo Lộ Nhị Bách ra ngoài.
Cửa sương phòng đóng lại, nàng cùng Lộ Nhị Bách ở trong viện tìm cái ghế đá ngồi xuống.
Diêu Thiên Cần muốn đem mô hình kia cho Thích Thiền, thứ kia đối với Diêu gia rất quan trọng, bọn họ không cần đi xem náo nhiệt, vẫn là ở bên ngoài chờ thôi.
Thành đại nhân tuy chưa nói cái gì, nhưng vẫn là kêu nha hoàn mang điểm tâm cho bọn hắn.
Thư Dư vừa ăn vừa xem xét hoàn cảnh xung quanh, sau đó nhỏ giọng nói, “Cha, huyện lệnh Hắc Thường huyện này, khẳng định là tham quan.”
“Sao lại nói như thế?”
“Cha xem bên kia đi, phương hướng đi thông ra dinh thự ở hậu viện, trong cửa và ngoài cửa, phiến đá xanh lát đường lại không giống nhau.” Đại đường bên này thường có người lui tới, huyện lệnh không tiện làm đến quá tinh xảo.
Nhưng hậu viện thì không giống vậy, nhà ở của chính mình, cấp bậc cao hơn không chỉ một hai phần.
Lộ Nhị Bách nhìn qua chỗ đó theo lời nàng nói, tán đồng gật đầu, “Cho nên mới nói ở ác gặp dữ, trước kia huyện lệnh Giang Viễn huyện chúng ta cũng không phải người tốt, may mà có Hướng đại nhân nên hắn đã bị bắt. Cái này cũng vậy, còn may có tuần phủ đại nhân ở đây.”
Lộ Nhị Bách mới đến Hắc Thường huyện hơn một tháng, thể hội còn chưa sâu sắc.
Nhưng hôm qua hắn đi làm đồ trang trí cho biệt trang của cậu em vợ huyện lệnh, lúc tiến vào thôn trang kia, xem bối cảnh đã biết phải tiêu phí không ít bạc.
Cậu em vợ kia cũng không có nghề nghiệp đứng đắn, vậy bạc nơi nào tới, cái này khó nói.
Hai cha con nói chuyện, không khí thập phần hòa hợp.
Không bao lâu, cách đó không xa cửa sương phòng đã được mở ra.
Thư Dư nhìn thấy trên mặt mấy người đều là tươi cười, đặc biệt là Diêu gia phụ tử, nhìn thập phần kích động. Như vậy xem ra lẫn nhau trao đổi thực hài lòng.
Không nghĩ tới ngay sau đó, liền thấy Thích Thiền đi nhanh hướng tới bên này, đứng ở trước mặt Thư Dư sau đó vui tươi hớn hở cười nói, “Lộ cô nương, lão phu không thể không nói, ngươi thật là cái phúc tinh a. Ba lần, hình như như mỗi lần gặp được ngươi, ngươi đều có thể mang đến tin tức tốt cho lão phu.”
Thư Dư chớp chớp mắt, ba lần?
Ba lần ở đâu ra, một lần ở trạm dịch, nàng xác thật gián tiếp cảnh báo cho hắn làm hắn tránh thoát một kiếp.
Lần thứ hai, hẳn là hôm nay nàng đưa Diêu gia phụ tử tới trước mặt hắn chứ.
Vậy lần thứ ba, là lần nào?