Thư Dư đầy mặt hoang mang, lại nghe được Thích Thiền nói, “Lần đầu tiên ở trạm dịch, ngươi cảnh báo cho lão phu, cứu lão phu một mạng.”
Thư Dư xua xua tay, làm gì xem như cứu mạng? Cho dù lúc ấy nàng không có đánh động tồn tại của thích khách, hộ vệ bên người Thích tiên sinh cũng không phải ăn chay.
“Lần thứ hai, chính là ngày hôm trước các ngươi đánh tới đại trùng. Lần thứ ba chính là hiện tại, ngươi đưa Diêu Thiên Cần tới nơi này, cho lão phu một lễ vật lớn như vậy.”
Thích Thiền xem Thư Dư thật là càng xem càng vừa lòng, rõ ràng bọn họ cũng mới thấy qua ba lần mà thôi, cố tình tiểu cô nương này làm hắn lần sau càng kinh hỉ hơn lần trước.
Lúc trước hắn còn tưởng rằng, thân phận của mình như vậy, mới là người có thể mang đến cho tiểu cô nương chỗ tốt, kết quả lại hoàn toàn tương phản.
Thư Dư kinh ngạc một chút, “Đánh được đại trùng??” Cũng coi như một lễ vật sao?
Nhưng mà, Thích Thiền hiển nhiên không tính toán trả lời.
Đại trùng xác thật là ngoài ý muốn, ngày đó bởi vì chờ đợi Thư Dư xuống núi, hơn nữa phải ban thưởng cho đội đánh hổ, chờ đến khi sự tình đều giải quyết xong xuôi lại về đến huyện thành, cũng đã muộn.
Bên này huyện lệnh đã thu được tin tức bọn họ tới Hắc Thường huyện, ở trong phủ đã chuẩn bị xong rượu và thức ăn, chỉ chờ Thành đại nhân lại đây.
Ai biết tuần phủ đại nhân lại mang theo một đầu đại trùng tiến vào nha môn, đại trùng kia đôi mắt bị một mũi tên bắn trúng, máu đang tuôn ra, giống như là thất khiếu đổ máu chết không nhắm mắt vậy, liếc mắt một cái nhìn phá lệ kinh người.
Sắc trời tối, huyện lệnh vốn dĩ đã rất chột dạ, kết quả trực tiếp đối diện với dáng vẻ này của đại trùng, sợ tới mức bỗng nhiên lui về phía sau vài bước, gần như là buột miệng thốt ra, “Không liên quan đến ta.”
Lời này kỳ kỳ quái quái, theo lý thuyết đánh tới đại trùng, huyện lệnh Hắc Thường huyện nên vui mừng cao hứng mới phải. Cho dù có sợ đại trùng phản ứng cũng không phải như vậy chứ.
Tuy rằng huyện lệnh rất nhanh đã hồi thần lại, còn tìm cái cớ bổ cứu vào, sau đó làm bộ như không có việc gì tiếp tục chiêu đãi tuần phủ đại nhân.
Nhưng Thành đại nhân cùng Thích Thiền là người nào, hai người đều là cáo già có kinh nghiệm trên quan trường, nếu mà chút khác thường này mà còn không nhìn ra được, vậy chức quan này cũng không cần làm nữa.
Lúc ấy Thành đại nhân liền lưu ý, sai thủ hạ hộ vệ đi nhìn chằm chằm huyện lệnh, quả thực nhìn thấy hắn sau khi rời đi, liền tìm tâm phúc của mình nói về sự tình đại trùng.
Hóa ra hai năm trước, huyện lệnh này to gan lớn mật, đối với quan viên phía trên phái tới ngầm hạ độc thủ. Trong tay hắn chuyện không sạch sẽ quá nhiều, quan viên kia vốn dĩ cũng không tính toán tra chuyện của hắn, hắn lại đây là có chuyện khác quan trọng hơn.
Ai biết quan viên kia vừa tra, liền tra được đến trên đầu của hắn, huyện lệnh trong lòng run sợ, ác từ trong lòng nảy ra, thế mà vụng trộm giết chết người.
Việc này lúc trước ở Lâm Chương phủ rất là oanh động, quan phủ đi tra, chỉ có thể tra được quan viên kia cuối cùng mất tích ở huyện thành bên cạnh, huyện lệnh huyện bên cạnh trực tiếp bị mất chức.
Sau lại không biết như thế nào, có người theo dấu vết tra được núi rừng xung quanh, hình như trước khi quan viên kia mất tích, xác thật từng vào núi, cụ thể đi làm cái gì không ai biết. Huyện lệnh Hắc Thường huyện lúc ấy cũng thực hoảng loạn, liền nghĩ dứt khoát tương kế tựu kế, đem thi thể quan viên kia ném vào trong núi làm mồi cho lão hổ.
Khi đó Thành đại nhân còn không phải tuần phủ, tuần phủ đại nhân ban đầu bị việc này liên lụy, giáng hai cấp, Thành đại nhân lúc này mới thượng vị.
Không nghĩ tới, việc này đã qua hai năm, thế nhưng sẽ lần nữa bị người khác nhắc tới, lại còn là hung thủ tự mình nhắc tới nữa.
Thành đại nhân vốn đã muốn kéo huyện lệnh này, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn tra được đều là chuyện nhỏ, còn không thể bắt được người.