TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 711: Mò Ốc

Lão thái thái vừa đi vừa nói, đi đến gần, mới phát hiện bên trong rổ nhỏ kia tràn đầy là ốc đồng.

“Cháu mò à?”

Khi nói chuyện, nhanh chóng nhận lấy chậu quần áo.

Thư Dư vừa gật đầu vừa xoa cổ tay, chậu gỗ đựng quần áo này quá nặng, vẫn là dùng rổ thì tốt hơn, vừa nhẹ nhàng vừa thuận tiện.

Nàng đi theo lão thái thái vào trong nhà, “Lúc cháu giặt quần áo nhìn thấy bên bờ sông đều là ốc đồng, nước sông sạch sẽ, ốc đồng cũng rất lớn, liền nghĩ mò một ít về chúng ta xào xong dùng làm đồ ăn vặt ăn.”

Nàng vốn định mang quần áo về trước, nhưng đi không được vài bước, liền gặp được Phương thẩm, bà ấy đang muốn đi thôn trang làm cơm trưa. Trong tay cầm cái rổ này, nói là là lát nữa đi thôn trang làm cơm xong, buổi chiều nhàn rỗi thì đến trong núi nhặt ít hạt thông về.

Thấy Thư Dư đang cần liền đem rổ cho nàng dùng.

Thư Dư vốn muốn cự tuyệt, rổ này là bà ấy dùng để đựng hạt thông, nếu mà đựng ốc đồng, khó tránh khỏi có chút bẩn.

Nhưng Phương thẩm ném rổ xuống liền chạy.

Thư Dư chỉ có thể ở phía dưới rổ lót chút lá cây to rộng, lúc này mới đi mò ốc đồng.

Nàng cũng không xuống nước, thời tiết này mà nàng dám xuống nước, lão thái thái liền dám đánh nàng.

Cũng may ven sông ốc đồng rất nhiều, Thư Dư tùy tùy tiện tiện mò mẫm đã được một rổ to.

Lão thái thái nghe xong, lại nhíu mày tới, “Ốc đồng ăn có gì mà ngon, không có thịt gì cả, còn có mùi bùn tanh.”

Các nàng người nhà quê, ăn thịt cũng muốn ăn thành thật chút chứ, ốc đồng này nhìn thì thấy rất nhiều, nhưng thịt cũng chỉ có tý tẹo, ăn cũng chỉ phí thời gian.

Thư Dư đẩy viện môn ra, nhịn không được cười rộ lên, “Cho nên cháu mới nói lấy làm đồ ăn vặt mà. Về phần mùi bùn tanh, có thể dùng tía tô, bên này có tía tô không?”

“Tía tô?” Lão thái thái nghĩ nghĩ, “Không thấy mấy nữa bà đi hỏi một chút.”

Thư Dư thật ra đã từng thấy ở bên ngoài núi, nếu xung quanh đây không có, vậy ngày mai nàng nhờ Phương Hỉ Nguyệt lúc xuống núi hái hộ một ít về.

“Không cần hỏi đâu cháu nhờ người hái.”

Thư Dư đem ốc đồng trong rổ đổ hết vào chậu nước, nói với lão thái thái đang phơi quần áo, “Lát nữa cháu mang thùng nước nhà mình đi, lại mò thêm ít nữa về.”

“Còn muốn nữa à?”

Thư Dư gật đầu, “Ân, trong sông rất nhiều. Chờ chúng nó nhả bùn hai ngày, chúng ta sẽ xào ăn, cháu mang một ít đi thôn trang cho những người khác nếm thử. Cháu vừa mới đến, bọn họ rất chiếu cố cháu.”

Lão thái thái liền không nói chuyện, tuy hiện tại cũng không phải mùa ốc, nhưng người bên này cũng không biết là không biết cách làm hay là không có thời gian, hoặc là cũng giống như bà ghét bỏ ốc đồng này không có bao nhiêu thịt lại có mùi bùn tanh, cho nên căn bản không có ai đi mò cả, tất nhiên chỗ nào cũng có.

“Được, ăn cơm trước đi, ăn xong rồi lại đi, bà đi cùng với cháu.” Bà phải đến giám sát, miễn cho A Dư xuống nước.

Thư Dư không ý kiến, “Được ạ.”

Nàng đem ốc đồng ngâm vào trong nước, đứng dậy xoa xoa tay, “Đại Hổ Tam Nha sao còn chưa về nhỉ?”

“Nhắc mới nhớ, giờ này rồi Trương gia đã bắt đầu ăn cơm, cũng nên trở lại mới đúng.” Hai đứa nhỏ đều rất hiểu chuyện, sẽ không vào canh giờ nhà người khác ăn cơm còn ở đó.

Lão thái thái tính toán lát nữa phơi xong quần áo sẽ đi tìm, cửa liền vang lên tiếng nói chuyện của Đại Hổ.

“Đã trở lại.”

Bà đi mở cửa, thấy Trương Bình An dẫn hai đứa nhỏ đứng ở cửa.

Lão thái thái lập tức cười để người tiến vào, “Hai đứa nhỏ đều nghe lời chứ, có mang thêm phiền toái gì cho các ngươi không?”

Trương Bình An có chút hàm hậu cười cười, “Không có không có, bọn họ rất ngoan, Đại Hổ dạy ta không ít chữ.”