Thư Dư nghĩ đến cái tay của Tiết di nương rũ xuống mất tự nhiên, hiển nhiên là tay tuy đã hết đau, nhưng xương cốt là hoàn toàn lệch.
Còn có nàng ta so với những người Thư gia khác bộ dáng đều gầy ốm già nua hơn, xem ra ở Thư gia, không có nàng cùng mẹ con Hầu thị, nàng ta lại thành mục tiêu căm ghét mới của người Thư gia rồi, cho dù người Thư gia không động thủ đánh nàng ta thì cuộc sống này của nàng ta cũng gian nan hơn người khác rất nhiều.
Thư Dư châm chọc cười một tiếng.
Người hàng npHmhnrdRQḅ kia lập tức nói, “Lộ quản sự nói đúng, bọn họ còn không phải là chó cắn chó sao? Lộ quản sự, ngươi không cần lo lắng, ta ở tại cách vách Thư gia, về sau bọn họ nếu mà có cái tâm tư xấu xa gì, ta bảo đảm tới nói cho ngươi trước.”
Thư Dư ngẩng đầu, nhìn người này một cái,
Người nọ vội vàng giải thích nói, “Ta cũng là sợ bọn họ làm cái chuyện xấu gì, ta thấy bọn họ tuy rằng bị lưu đày, nhưng bộ dáng còn không thành thật, vạn nhất gây họa cho người khác, liên lụy đến toàn bộ Chính Đạo thôn, thế thì không tốt lắm. Ngài là quản sự, ta tìm ngài nói cũng là đương nhiên.”
Thư Dư cảm thấy người này cũng là cái diệu nhân, vì thế cười cười, không cự tuyệt.
Người nọ trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó vui tươi hớn hở rời đi.
Thư Dư tiếp tục làm việc, lại nói tiếp, Hầu thị cùng lục cô nương rời đi cũng đã mấy ngày, không biết hiện tại như thế nào.
Lần tới lúc nàng đi huyện thành thì mang ít đồ cho họ đi.
Thư Dư đăng ký xong liền thu thập đồ đạc trở về.
Vào sân, mới phát hiện hoa hướng dương lúc trước gieo xuống đã nảy mầm.
Nàng ngồi xổm xuống xem xét một phen, “Cuối cùng cũng xem như đã nảy mầm, ta còn tưởng trồng không sống được cơ.”
Hiện tại không phải mùa trồng hoa hướng dương, cũng may thứ này dễ nuôi sống, thích ôn chịu rét, độ thích ứng rất mạnh mẽ. Chỉ cần nhiệt độ đất trên hai độ, hạt giống sẽ có thể sống sót.
Tây Nam bên này ngoại trừ chênh lệch nhiệt độ ra thì ban ngày độ ấm sẽ không đặc biệt thấp.
Lúc trước nàng đã trồng hoa hướng dương ở trong bồn hoa, ban ngày mang đi phơi nắng, buổi tối đặt vào trong phòng ấm áp một chút.
Vốn dĩ hẳn là tầm bảy ngày sẽ nảy mầm, kết quả đều qua thời gian dài như vậy còn không có động tĩnh, Thư Dư đã cho rằng hạt giống này khả năng chủng loại không tốt lắm, ở mùa đông trồng sẽ không nảy mầm được.
Ừm, tuy rằng thời gian hơi dài nhưng tốt xấu gì cũng có động tĩnh.
Nàng tạm thời chuẩn bị trồng trước một hạt đã, nếu mà không thành vấn đề nói, đầu xuân sang năm lại gieo thêm những hạt giống khác.
Gần đây chuyện tốt cứ nối đuôi nhau mà đến, Thư Dư tâm tình rất tốt, sau khi thay đổi phương hướng cho bồn hoa thì đứng dậy nói với lão thái thái, “Bà nội, hoa của cháu nảy mầm rồi này, cháu ngàn mong vạn mong, chúng ta có phải nên chúc mừng một chút hay không?”
Lão thái thái đang cho gà ăn, nghe vậy buồn cười quay đầu lại, “Cháu muốn chúc mừng như thế nào?”
“Tối hôm qua Phương Hỉ Nguyệt không phải tặng một con cá lại đây sao? Nhà ta vừa lúc có dưa chua, liền làm cá hầm cải chua đi, cháu xuống bếp.”
Phương Hỉ Nguyệt bọn họ ngày hôm qua đi săn về sớm, cũng không biết ai đề nghị, nói muốn đi bắt cá. những người đội ba đồng thời đi bờ sông, bận rộn nửa ngày, thật đúng là bắt được không ít.
Sau khi chia xong, vừa lúc dư ra một con, bọn Mã Lộc để cho Phương Hỉ Nguyệt đưa đến Lộ gia.
Con cá này còn rất to, Thư Dư nhìn mà thèm.
Lão thái thái không có ý kiến, “Được, Bà đi mổ cá.” Bà nói xong liền rải hết đồ ăn cho gà xuống.
Thư Dư đã đứng dậy trước bà một bước, “Không cần, để cháu là được, cháu đi bờ sông mổ, tiện rửa sạch.”
Nàng đi qua bắt cá thả ở trong chậu ra, để vào thùng nước, lại đi cầm dao phay cùng cây kéo, trực tiếp ra cửa.
Thư Dư vừa mới đi ra ngoài không bao lâu, chỗ khúc quẹo liền đi tới một người.