Người Mạnh gia không ngăn cản được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạnh Duẫn Tranh rời khỏi nhà, trở về kinh thành.
Thư Dư đối với sự vô sỉ của Cung Khâu có nhận thức mới, người này đều đã phái người giết Tống Tâm cùng Mạnh Bùi, lại còn muốn hắt nước bẩn lên trên người Mạnh Bùi, làm cho cả Mạnh gia đều cuốn vào trung tâm gièm pha.
“Người này thủ đoạn tàn nhẫn, thật là chết không đáng tiếc.” Thư Dư siết chặt tay, hỏi hắn, “Vậy ông ta mang huynh trở về, trong nhà hắn phu nhân có thể đồng ý sao?”
Mạnh Duẫn Tranh cười nhạo, “Không đồng ý thì thế nào? Thời gian mười năm, cũng đủ để Cung Khâu từng bước bò lên trên. Huống chi, trong hậu cung hắn còn có một trợ thủ, đã không cần lại kiêng kị nhà mẹ đẻ của thê tử hắn. Quan trọng nhất chính là, hắn con nối dõi đơn bạc, mười năm này, dưới gối hắn chỉ có một nam một nữ, cái nhi tử kia cũng là do thiếp thị sinh ra, lúc ấy chỉ có ba tuổi, tuy rằng dưỡng ở trước mặt phu nhân hắn, nhưng bệnh tật ốm yếu, có thể nuôi lớn thành người hay không cũng không biết.”
Mà hắn, khỏe mạnh, không bệnh không đau, còn luyện qua võ đọc qua sách, nhi tử tiện nghi như vậy, đương nhiên luyến tiếc buông tay.
Nhưng Cung Khâu cũng lo lắng hắn biết những chuyện năm đó, cho nên cố ý quanh co lòng vòng thử hắn.
Cung Khâu làm quan nhiều năm, trên người có khí thế cường ngạnh của người bề trên. Khi phần khí thế kinh người này dùng để nắm bắt tiểu hài tử, hắn tất nhiên đầy cõi lòng tin tưởng.
Quả nhiên, khi đối mặt với hắn, Mạnh Duẫn Tranh khiếp đảm sợ hãi, gần như là hỏi cái gì nói cái đó, còn đúng lúc để lộ ra không ít chuyện của Tống Tâm.
Cung Khâu liền hiểu rằng, Tống Tâm muốn cho Mạnh Duẫn Tranh sống một cuộc sống yên ổn, cho nên căn bản là không đề cập đến sự tình năm đó với hắn, thậm chí trước khi hắn bị chính mình tìm được, cũng không biết Mạnh Bùi không phải cha ruột.
Đối với đáp án như vậy, Cung Khâu khá vừa lòng.
Hắn nào đâu biết rằng, Mạnh Duẫn Tranh tâm tính so với hắn tưởng tượng còn mạnh mẽ hơn rất nhiều, hắn nói những lời đó nửa thật nửa giả, biểu hiện ra ngoài khiếp sợ nghi hoặc đều là diễn.
Từ một khắc mẫu thân chết đi kia, hắn đã đem thù hận chôn xuống đáy lòng, chuẩn bị tùy thời trả thù.
Chín năm kế tiếp, Mạnh Duẫn Tranh vẫn luôn sinh sống ở Cung gia.
Hắn biểu hiện không hề đặc sắc, thậm chí có chút trì độn vụng về, lúc học tập thường xuyên không theo kịp tiến độ của tiên sinh.
Cái này làm cho Cung Khâu phi thường khó hiểu, rõ ràng hắn đã hỏi thăm được tin tức, nói đứa nhỏ này trên phương diện đọc sách rất có thiên phú mới đúng.
Mạnh Duẫn Tranh sợ hắn hoài nghi, cố ý làm người truyền ra lời đồn, nói hắn biến thành như vậy, có thể là lúc trước trúng mê dược, lại hút vào quá nhiều khói đặc, đối với não bộ tạo thành tổn thương, lúc này mới trở nên không giống trước đây.
Quả nhiên, Cung Khâu biết kết quả này lập tức giận dữ, sau lại tìm một cơ hội, xử lý tên thủ hạ lúc trước đã giết hại Tống Tâm.
Mạnh Duẫn Tranh báo được một phần thù, trong lòng vui sướng.
Hắn bắt đầu âm thầm bồi dưỡng thế lực của chính mình, bắt đầu tiếp xúc với đối thủ một mất một còn của vị phi tử cùng Cung Khâu gian díu kia.
Đúng vậy, hắn chẳng những phải đối phó Cung Khâu, hắn còn muốn kéo xuống nước cả phi tử kia cùng con trai của nàng ta.
Thư Dư nhịn không được duỗi tay, đặt lên mu bàn tay hắn, nhìn hắn hơi hơi đỏ lên đôi mắt nói, “Đúng vậy, kéo Cung Khâu xuống có ích lợi gì, người phía sau hắn kia, cũng không phải thứ tốt.”
Mạnh Duẫn Tranh sửng sốt, ngay sau đó cười, “Ta biết, nàng sẽ đứng ở bên cạnh ta mà.”
Nàng đương nhiên đứng ở bên cạnh hắn rồi, Thư Dư nghĩ đến chính mình của kiếp trước, cùng Mạnh Duẫn Tranh hiện giờ cực kỳ tương tự.
Đều là cha mẹ bị hại, ẩn núp ở bên người h·ung thủ nhiều năm, nằm gai nếm mật tìm cơ hội báo thù.
Nàng có thể làm được, Mạnh Duẫn Tranh tuyệt đối cũng có thể làm được.
“Đúng rồi, vậy cha huynh đâu? Nghe ý của huynh thì cha huynh không có việc gì đúng không?”