Mạnh Duẫn Tranh gật đầu, “Đúng vậy, ông ấy còn sống.”
Sau khi Mạnh Bùi rớt xuống vách núi, Cung Khâu vẫn luôn tìm kiếm hắn.
Đại khái là đã nhận được bài học từ lần trước, lúc trước chính là không tận mắt nhìn thấy thi thể của Tống Tâm, cho nên mới để cho nàng tránh được một kiếp, phát sinh nhiều sự tình.
Cho nên cứ việc Mạnh Bùi bị thương còn rớt xuống vực, Cung Khâu cũng là sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Hắn vẫn luôn âm thầm phái người tìm Mạnh Bùi, thậm chí sợ Mạnh Bùi không chết sẽ liên hệ với Mạnh Duẫn Tranh, còn sai người nhìn chằm chằm Mạnh Duẫn Tranh, ngày thường thấy người nào cùng ai nói nói chuyện làm sự tình gì, đều phải nhất nhất nói cho hắn.
Vẫn như thế qua hai năm, Mạnh Bùi gần như là mai danh ẩn tích, không nói trở lại Mạnh gia, cũng chưa bao giờ đi gặp qua Mạnh Duẫn Tranh.
Ngay lúc Cung Khâu hơi chút thả lỏng cảnh giác, Mạnh Bùi tìm người truyền tin cho Mạnh Duẫn Tranh.
Mà người truyền tin, chính là Triệu Tích.
“Triệu Tích?” Thư Dư kinh ngạc.
Mạnh Duẫn Tranh cười nói, “Đúng vậy, Triệu Tích từ nhỏ đi theo bên người sư phụ hắn lớn lên, nàng cũng thấy rồi, đấy, hắn y thuật cao minh, có thể nghĩ
được là sư phụ hắn càng thêm lợi hại đúng không. Cha ta rớt xuống huyền nhai xác thật không chết, nhưng cũng bị trọng thương, người đầu tiên phát hiện ra ông ấy chính là Triệu Tích.”
Triệu Tích lúc ấy đang ầm ĩ với sư phụ hắn một trận, bản thân chạy ra ngoài chơi, sau khi nhìn thấy Mạnh Bùi thân bị trọng thương hôn mê bất tỉnh liền cấp cứu cho ông ấy.
Sau đó sư phụ hắn tìm tới, mang Mạnh Bùi về trị liệu.
Đáng tiếc, Mạnh Bùi bị thương quá nặng, vẫn luôn hôn mê hai ba tháng mới tỉnh lại.
Chỉ là sau khi hắn tỉnh lại, đã là cảnh còn người mất, thê ly tử tán.
Hắn vẫn luôn muốn tìm cơ hội gặp Mạnh Duẫn Tranh, nhưng Cung Khâu còn đang tìm hắn, bên cạnh Mạnh Duẫn Tranh cũng thường xuyên có người đi theo, cho dù tận dụng mọi thứ đều làm không được.
Bởi vậy ước chừng qua hai năm, hắn mới nhờ Triệu Tích chuyển cho Mạnh Duẫn Tranh một mẩu giấy.
Hai phụ tử rốt cuộc cũng có cơ hội gặp lại nhau.
Mấy năm kế tiếp, Mạnh Bùi vẫn luôn ở cùng sư phụ Triệu Tích.
Triệu lão đại phu luôn luôn ru rú trong nhà, Mạnh Bùi cùng hắn cũng có người bầu bạn. Hơn nữa hắn thường xuyên phải vào núi hái thuốc, Mạnh Bùi thân thủ lợi hại, đặc biệt là sau khi thê tử bị hại, hắn trong lòng nghẹn cỗ thù hận, càng thêm chăm chỉ, võ nghệ tinh tiến không ít, liền đi theo ở bên cạnh Triệu lão đại phu bảo hộ hắn.
Mạnh Duẫn Tranh cùng hắn rất ít gặp mặt, rốt cuộc Cung Khâu đến bây giờ còn chưa có từ bỏ tìm kiếm Mạnh Bùi.
Lần gặp mặt cuối cùng, vẫn là chuyện của một năm trước.
Nhưng cuộc sống như vậy, sẽ không còn lâu lắm.
Mạnh Duẫn Tranh sắc mặt lạnh băng, bỗng chốc siết chặt nắm tay.
Thư Dư nghĩ đến cốt truyện trong sách, sau khi Thư gia bị lưu đày, qua tầm một năm, đương kim Thánh Thượng liền sinh bệnh nặng. Mấy vị hoàng tử bắt đầu càng thêm không kiêng nể gì tranh quyền đoạt lợi, không bao lâu, danh điều chưa biết ngũ hoàng tử trổ hết tài năng, cuối cùng bước lên địa vị cao nhất.
Nàng rốt cuộc đã hiểu vì sao Mạnh Duẫn Tranh muốn cùng ngũ hoàng tử hợp tác rồi, hắn ngoại trừ phải đối phó với Cung Khâu báo thù cho mẫu thân, còn phải kéo xuống vị phi tử trong cung kia cùng nhi tử của nàng ta.
Cho nên, chờ đến khi ngũ hoàng tử thắng, chính là thời điểm Mạnh Duẫn Tranh đại thù được báo.
Nàng nắm lấy tay hắn, “Sẽ không chờ lâu lắm đâu.”
“Ân.”
“Đúng rồi, huynh nói cái cung phi kia, có phải chính là Quý phi nương nương, con trai của nàng ta, chính là nhị hoàng tử đúng không?”
Mạnh Duẫn Tranh sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu, “Nàng biết?” Hắn vẫn luôn không nhắc tới người trong cung là ai, không nghĩ tới nàng đoán được chuẩn xác như vậy.
Thư Dư uống một ngụm trà, nàng đương nhiên không phải đoán được.
Chỉ là về vị Quý phi nương nương cùng nhị hoàng tử này, trong sách vừa lúc có một đoạn cốt truyện là về bọn họ.