Trong sách ngũ hoàng tử vẫn luôn im hơi lặng tiếng, muốn cho nhị hoàng tử cùng tam hoàng tử đang nổi bật nhất giết hại lẫn nhau, suy yếu thế lực của nhau, liền tỷ như sự tình Thư gia lần này vậy.
Nhưng mà có một đoạn, nam nữ chủ trong sách hãm sâu nguy cơ, vội vàng trốn vào mật đạo, ai biết mật đạo kia thế nhưng là nơi mà Quý phi cùng ngoại thần nào đó hẹn hò. Hai người lúc ấy rất là khiếp sợ, cố tình còn bị phát hiện.
Hai người trốn không thể trốn, bị bắt mở một đường máu, đem việc này thọc ra ngoài.
Hoàng đế nhanh chóng biết được tin tức, khiếp sợ trực tiếp đánh vỡ nghiên mực mà chính mình trân quý nhất. Sau đó trước khi tình thế không kiểm soát được, phong tỏa tin tức, khống chế được lời đồn đãi. Chuyện gièm pha của hoàng gia tuyệt đối không thể để lan truyền ra ngoài.
Theo sát, hắn đem mọi người có liên đới đưa tới giữa đại điện thẩm vấn, sau đó tra ra một sự kiện khó lường —— nhị hoàng tử thế nhưng là nhi tử của vị ngoại thần kia.
Hoàng đế vốn đã bệnh nặng, đương trường phun ra một búng máu, hôn mê bất tỉnh.
Sau khi hắn tỉnh lại liền đem Quý phi cùng ngoại thần kia bày ra tội danh, bí mật xử tử.
Về phần nhị hoàng tử, đại khái là vì mặt mũi, hoàng đế lúc ấy còn để lại cho hắn một mạng, trước đem người biếm thành thứ dân. Sau đó lưu đày tới Tây Bắc, ở trên đường bị giết.
Ai xuống tay, mọi người đều trong lòng biết rõ ràng.
Nếu như sự tình đến đây liền kết thúc thì cũng được đi, cố tình hoàng đế là người coi trọng mặt mũi nhất. Cái gièm pha này, là nam nữ chủ thọc ra, hai người này, hắn cũng không tính giữ lại.
Cũng tìm một tội danh tương tự, hoàng đế đem nam nữ chủ hạ ngục.
Nam nữ chủ lúc ấy là người của ngũ hoàng tử, đối với ngũ hoàng tử trợ giúp thập phần to lớn, là phụ tá đắc lực của hắn.
Ngũ hoàng tử tất nhiên không có khả năng trơ mắt nhìn bọn họ chịu chết, bất đắc dĩ ra tay cứu giúp.
Vừa ra tay, hắn cũng liền xuất hiện trước mặt người khác, lúc trước tam hoàng tử đối với hắn cũng không để bụng rất nhanh đã biết vị ngũ đệ này đang ngụy trang, đem đầu mâu chỉ thẳng vào hắn.
Ngay cả hoàng đế cũng đối với đứa con trai này nổi lên lòng nghi ngờ, bắt đầu chèn ép hắn.
Cũng may ngũ hoàng tử lúc ấy cánh đã cứng, thế lực của tam hoàng tử lại trong nhiều năm đấu tranh đã suy yếu lợi hại, hoàng đế bệnh nặng, cho nên bọn họ căn bản không có cách nào ngăn trở ngũ hoàng tử đăng đỉnh.
Nhưng mà, vốn dĩ ngũ hoàng tử có thể càng thêm thuận lợi, bởi vì chuyện này mà phát sinh rất nhiều khúc chiết, cũng gặp không ít khổ. Hơn nữa sau khi đăng cơ vẫn sẽ có một ít tin đồn nhảm nhí truyền ra, tuyên bố hắn không đủ chính thống.
Cho nên lúc trước Mạnh Duẫn Tranh nói đến Cung Khâu gian díu cùng phi tần hậu cung, trong đầu nàng đã hiện lên mấy chữ Quý phi nương nương rồi.
Rốt cuộc lá gan lớn như vậy, thật đúng là không được mấy ai.
Thư Dư nói với Mạnh Duẫn Tranh, “Ta nghe huynh nhắc tới chuyện Lưu phủ năm đó gặp phải thích khách, ta nghĩ, những phi tần trong cung đó, cũng chỉ có nhà Lưu Quý phi là từng gặp chuyện như vậy.”
“Kia đã là sự tình 20 năm trước, không nghĩ tới thế nhưng nàng cũng biết.”
Thư Dư cười gượng, sự tình 20 năm sau nàng đều biết, huỵn tin hay không?
Nàng dời đi đề tài, “Vậy huynh có nghĩ tới không, nhị hoàng tử kia, có khả năng cũng là nhi tử của nam nhân kia?”
Mạnh Duẫn Tranh vội nhìn về phía nàng, “Nàng, nàng nói cái gì?”
“Ân…… Ta chính là suy đoán thôi. Chúng ta phải lớn mật suy đoán cẩn thận chứng thực, đúng không. Huynh nghĩ đi, Quý phi kia cùng Cung Khâu đã sớm thông đồng ở bên nhau như vậy, cảm tình còn tốt như vậy, vậy khả năng nhị hoàng tử là con của hắn cũng không phải không có.” Nàng dừng một chút, đột nhiên đè thấp thanh âm, thần thần bí bí nói, “Cho dù không phải con của hắn, cũng có thể làm thành con hắn mà.”
Mạnh Duẫn Tranh hơi hơi nheo mắt lại, trầm tư.