Thư Dư giao xong tiền liền quay đầu nói với Lộ Tam Trúc nói, “Tam thúc, thúc ở đây hỗ trợ bốc thuốc, ta đi ra đường tìm thuê chiếc xe la.”
“Được được được, ngươi mau đi đi, nơi này cứ việc yên tâm giao cho ta.”
Thúc nói lời này, ngược lại làm người ta không yên tâm đâu.
Thư Dư chào hỏi Lộ Nhị Bách cùng Nguyễn thị xong thì ra cửa.
Nàng lần này lên phố, ngoài việc thuê xe thì chủ yếu vẫn là muốn hiểu biết một chút vị trí mấy cửa hàng ở huyện thành.
Thư Dư rất muốn mua cửa hàng, nhưng mà tiền trong tay không dư dả gì, cho dù có thể mua được vị trí hẻo lánh thì tiền vốn còn lại dùng để trang hoàng cửa hàng và mua những thứ khác cũng không đủ.
Xem ra, chỉ có thể thuê một gian.
Thư Dư dọc theo đường phố chậm rãi đi, mục tiêu khách hàng của nàng là nữ tử, còn phải là nữ tử có thể bỏ ra được số tiền lớn để mua trang phục.
Nàng xem qua, cửa hàng trang phục ở nơi này nơi này không nhiều lắm, thời buổi này khách hàng mua quần áo cũng ít. Nhà có tiền thì trong nhà có sẵn tú nương có hạ nhân, không có tiền thì tự mình cắt miếng vải tùy tiện làm một bộ cũng đủ rồi. Ngược lại là tiệm vải, chen chen chúc chúc, dọc một con phố có rất nhiều nhà mở.
Thư Dư một đường nhìn qua, phát hiện mặt tiền cửa hiệu cho thuê cũng rất ít, đặc biệt là con phố nàng nhìn trúng kia, có cả hai nhà dùng chung một mặt tiền cửa hiệu, đúng là vô cùng có giá.
Thư Dư cuối cùng vẫn đi tìm người môi giới, để cho bọn họ hỗ trợ lưu ý. Nàng nói xong điều kiện mới bảo qua hai ngày nữa lại đến xem, bộ dáng không hề nóng nảy, kỳ thật thời gian của nàng cũng không có nhiều.
Sau khi giải quyết việc này, Thư Dư lại đi mua vài thứ. Giày của Đại Hổ và Tam Nha đều đã hư hỏng nặng, đầu ngón chân của hai đứa đều chọc cả ra ngoài rồi, cái khác thì có thể từ từ mua, còn cái này thì không thể từ từ được nữa.
Lấy giày, Thư Dư lại đi chọn hai khối vải bố. Nàng muốn để Nguyễn thị hai ngày này thử xem xem có thể làm ra được quần áo kiểu dáng mà nàng muốn không.
Còn một vài thứ khác nữa Thư Dư cũng muốn mua.
Chờ tới khi tay xách theo một đống đồ lớn nhỏ nàng mới đi thuê xe la. Cũng không cần tìm người khác, lần trước thuê cái xa phu kia khá được nên vẫn tìm tới hắn.
Chờ đến khi hết thảy đều lăn lộn xong, đã qua giữa trưa.
Nhìn thấy Thư Dư xách theo nhiều đồ về như vậy, Nguyễn thị vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Lộ Nhị Bách cũng thở dài, “Con đừng tiêu loạn tiền nữa, nhà chúng ta không có tiền, những thứ đó không cần mua vội đâu. Con cứ chiếu cố bản thân cho tốt là cha mẹ đã rất cao hứng rồi.”
“Con biết rồi, sau này không tiêu lung tung nữa.” Nói thì nói thế nhưng nên tiêu thì nàng tuyệt đối không suy nghĩ.
Thư Dư đem đồ trong tay giao cho Nguyễn thị, mình cùng Lộ Tam Trúc mắt thèm thuồng đỡ cha chậm rãi đi ra cửa.
Xe la đã chờ ở bên ngoài, Thư Dư dẫn đầu lên xe, lúc này mới khom lưng xuống dưới chuẩn bị đỡ Lộ Nhị Bách.
Không nghĩ tới Lộ Nhị Bách đưa tay ra được một nửa, đột nhiên dừng lại.
Thư Dư kỳ quái, “Cha, người làm sao vậy?”
Đây là Thư Dư lần đầu tiên gọi cha, cực kỳ tự
Mà đương sự Lộ Nhị Bách lại đem lực chú ý toàn bộ tập trung ở phía trước, căn bản không nghe được Thư Dư nói cái gì.
Hắn chỉ vào phía trước hỏi, “Nhị, Nhị Nha, con nhìn người kia xem, có phải chính là cái đại phu kia?”
“Đại phu?” Thư Dư xoay đầu lại tầm mắt nhìn theo hướng tay Lộ Nhị Bách chỉ.
Ngay sau đó, sắc mặt đột nhiên biến đổi, lại nhanh chóng quay đầu tới.
Nàng cho rằng nàng ở Thư gia đại môn không ra nhị môn không tới, những người nàng biết không nhiều lắm, càng miễn bàn là Giang Viễn huyện xa xôi này.
Ai biết được lúc này lại vừa hay gặp được một người biết rõ thân phận của nàng.
Người này chính là vị du y lúc trước ở Đông Thanh Quan đã cấp cứu chữa trị cho nàng và Lộ Nhị Bách!