TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 75: Triệu Đại Phu

Mặc dù là cố nhân nhưng Thư Dư không muốn bị nhận ra, rốt cuộc nàng hiện giờ đã không phải là Thư gia tam tiểu thư nữa rồi.

Nhưng mà Lộ Nhị Bách lại đột nhiên khiếp sợ ra tiếng, “Bọn họ đang làm gì?”

Thư Dư một lần nữa xoay đầu đi xem, thấy vị Triệu đại phu kia đã từng vào thời điểm chữa bệnh cho người khác chuyện trò vui vẻ, ôn hòa có lễ lại cực kỳ kiên nhẫn, lúc này bị người đẩy ngã trên mặt đất, mấy tiểu hài tử vây quanh hắn vừa cười vừa nhảy, một bên mắng hắn là đại ngốc tử một bên lôi kéo quần áo hắn, còn nhổ nước miếng vào hắn.

Mà Triệu đại phu lại sau một chút sửng sốt, che mặt lại bắt đầu ô ô khóc, vừa khóc vừa quơ tay kêu, “Đừng đánh ta, đừng ăn ta, ta muốn ăn, ô ô……” Trong tay hắn còn cầm một chiếc bánh đã trực tiếp bị hai đứa nhỏ đoạt đi mất rồi.

Hắn ủy khuất đến không chịu nổi, “Ta đói, trả lại cho ta, cầu xin các ngươi, trả lại cho ta.”

Thư Dư kinh ngạc, nàng thế nào cũng không nghĩ ra nổi cái vị Triệu đại phu sang sảng dễ ở chung thế nhưng sẽ biến thành như vậy.

Hắn là cái dạng này, Mạnh công tử biết không? Mạnh công tử đang ở đâu?

Lộ Nhị Bách không có khả năng nhìn đại phu đã cứu chính mình biến thành như vậy còn bị người khác bắt nạt, Thư Dư tất nhiên vậy.

Mắt thấy Lộ Nhị Bách muốn qua đi, Thư Dư một tay ngăn cản, “Để con đi.”

Nàng từ trên xe ngựa nhảy xuống, trực tiếp chạy đến trước mặt mấy hài tử kia, mặt trầm xuống quát, “Dừng tay, nếu không ta ném hết một đám mấy đứa xuống sông.”

Lúc Thư Dư mặt trầm xuống nhìn có chút dọa người, mấy hài tử kia liếc mắt nhìn nhau một cái rồi cầm cái bánh kia chạy mất dạng.

Bọn chúng đi rồi, Thư Dư mới ngồi xổm xuống, nhìn người trước mặt, thấp giọng kêu hắn, “Triệu đại phu, Triệu đại phu??”

Triệu đại phu che mặt lại, cả người co thành một đoàn, bụng truyền đến tiếng kêu lộc cộc lộc cộc.

Thư Dư dừng một chút, xoay người đi đến bên người Nguyễn thị, từ sọt lấy ra một khối điểm tâm mang tới.

Đây là nàng mới vừa rồi mua về, chuẩn bị mang về cho Đại Hổ Tam Nha ăn.

Thư Dư một lần nữa trở lại bên người Triệu đại phu, đưa điểm tâm qua, “Triệu đại phu, cái này cho ngươi ăn.”

Triệu đại phu ngơ ngác ngẩng đầu, tỉ mỉ đánh giá Thư Dư, sau đó đột nhiên duỗi tay ra, đem điểm tâm đoạt lại, hung hăng cắn một miếng.

Thư Dư há miệng thở dốc, vừa định hỏi hắn thì Triệu đại phu lại sợ điểm tâm trong tay bị đoạt mất, ăn được một nửa lại nhanh chóng nhét vào trong lòng ngực, sau đó đứng dậy đầu cũng không ngẩng lên chạy mất.

“Ai……” Thư Dư ngốc một chút, sau đó xoay người nói với mấy người Lộ Nhị Bách, “Cha, nương, mọi người lên xe trước đi, con đi qua nhìn xem, một lát sẽ trở về.”

Lộ Nhị Bách dặn dò, “Con cẩn thận một chút.”

Thư Dư đã lao đi, cũng may Triệu đại phu chạy không nhanh lắm, còn thường thường đụng vào người khác, rất nhanh đã bị nàng đuổi kịp.

Triệu đại phu chú ý tới phía sau có người đi theo, càng thêm khẩn trương, không bao lâu liền chui vào một cái ngõ nhỏ.

Lúc Thư Dư theo đến chỗ quẹo, liền nghe được Triệu đại phu đang dùng sức vỗ cửa một tiểu viện, hoảng sợ kêu, “Mở cửa, A Duẫn, mở cửa, có người xấu, có người xấu đuổi ta, muốn giết ta, ta rất sợ hãi.”

Thư Dư chỉ có thể dừng lại bước chân, bất đắc dĩ giải thích, “Ta không phải người xấu, cũng không……”

Nàng còn chưa nói xong, cửa viện đã bị người mở ra, từ bên trong đi ra một thân ảnh Thư Dư cũng rất quen thuộc.

Mạnh, Mạnh công tử??

Hắn thế mà cũng thật sự ở chỗ này.

Cửa vừa mở ra, Triệu đại phu liền nhanh như chớp từ dưới cánh tay Mạnh Duẫn Tranh chui tọt vào, nơm nớp lo sợ nắm quần áo hắn, từ bên sườn hắn nhô đầu ra đánh giá Thư Dư.