Thân ảnh kia đang đưa lưng về phía nàng, nằm ở trên giường ngủ.
Đây là chính mình khi còn nhỏ.
Không!
Thư Dư đột nhiên nhíu mày, đâyy không phải nàng, đây là…… Tiểu Thư Dư???
Nàng lại cẩn thận nhìn lại, trên mặt hiện lên ngạc nhiên, đích
Cho nên, nàng đi tới Đại Túc triều, tiểu Thư Dư lại đi đến hiện đại, thành nàng?
Thư Dư cả người đều ngốc ngốc, nhưng mà, tiểu Thư Dư bộ dáng hiện tại này, nhìn cũng mới bảy tám tuổi mà thôi, nàng như thế nào sẽ xuyên đến chính mình khi còn nhỏ nhỉ?
Ý niệm này vừa mới rơi xuống, Thư Dư lại vỗ vỗ trán của chính mình.
Cái này hình như cũng không có gì kỳ quái, nàng xuyên đến Đại Túc triều, không phải cũng là trực tiếp xuyên đến năm nàng ấy mười ba tuổi sao?
Cho nên, tiểu Thư Dư xuyên đến khi nàng còn nhỏ, cũng coi như là bình thường đi.
Thư Dư lại nhịn không được để sát vào chút, như vậy cũng tốt, nàng vẫn luôn cho rằng tiểu Thư Dư khả năng đã hoàn toàn biến mất, biết nàng còn yên ổn tồn tại, đã là vui mừng ngoài ý muốn.
Thư Dư thở dài một hơi, hơi hơi ngồi dậy, khóe mắt lại ngắm tới quyển lịch trên đầu giường.
Ngày 9 tháng 8 năm 20XX.
Đồng tử Thư Dư đột nhiên co rụt lại, ngày 9 tháng 8, lúc trước thời gian cha mẹ nàng bị người làm hại, là vào ngày 2 tháng 8.
Cho nên thời gian này, cha mẹ nàng đã…… Qua đời một tuần rồi sao?
Nàng đã tới chậm, nếu mà sớm hơn một chút, nói không chừng……
Nói không chừng cái gì? Cho dù nàng sớm mơ thấy một màn này lại có thể thay đổi cái gì?
Nàng nhìn nhìn tay chính mình có chút hư vô trong suốt, dừng ở trên đầu tiểu Thư Dư, lại là thẳng tắp xuyên qua. Hiển nhiên, cho dù nàng sớm một chút đã tới, người khác nhìn không thấy nàng, nghe không được nàng nói chuyện, cũng cảm thụ không được nàng.
Nàng không cách nào nhắc nhở cha mẹ tai ương sắp gặp phải, bọn họ vẫn sẽ bị người làm hại.
Nghĩ vậy, trong lòng Thư Dư đột nhiên dâng lên một cỗ buồn bực, hận không thể hiện tại liền thổi đi kẻ thù của cha mẹ, thay bọn họ báo thù, lại giết mấy thứ chó má kia một lần nữa.
Nhưng mà đúng lúc này, tiểu Thư Dư trên giường giật giật, từ trong chăn ngồi dậy.
Nàng có chút mờ mịt nhìn xung quanh, tầm mắt cũng không dừng trên người Thư Dư tý nào.
Không bao lâu, nàng hốc mắt hồng hồng, thấp giọng hô câu, “Ba, mẹ.”
Thư Dư tâm đau xót, thấp giọng nói, “Bọn họ đều không còn nữa, về sau ngươi phải tự mình chiếu cố chính mình.”
Tiểu Thư Dư đương nhiên nghe không được lời nàng nói, nàng xốc lên chăn để chân trần xuống đất, một bên chạy tới cửa một bên kêu ba ba mẹ mẹ.
Phòng khách bên kia truyền đến động tĩnh, không bao lâu cửa phòng mở ra, lộ ra gương mặt của cha mẹ Thư gia.
Thư mẫu một tay ôm tiểu Thư Dư lên, “Làm sao vậy? Như thế nào không đi giày đã chạy ra?”
“Mẹ, con vừa rồi gặp ác mộng, mơ thấy ba mẹ đi rồi, con sợ hãi.”
“Chớ sợ chớ sợ, ba mẹ đều ở đây, nơi nào cũng không đi, chỉ ở bên cạnh tiểu A Dư của chúng ta thôi. Nào, đi giày vào, chúng ta ăn một chút gì đi.”
Thư phụ đi đến mép giường cầm dép lê của tiểu Thư Dư, thư mẫu ôm nàng đến sô pha trong phòng khách ngồi xuống, sau đó đem trái cây đã cắt sẵn đẩy đến trước mặt nàng, lại đi lấy bánh kem nhỏ cho nàng.
Tiểu Thư Dư ngoan ngoãn rúc trong lòng ngực Thư mẫu, chính mình ăn một miếng , lại đút cho Thư phụ Thư mẫu ăn một miếng.
Nhìn một màn này, Thư Dư cả người đều choáng váng.
Ba mẹ, ba mẹ nàng còn sống??
Nàng nhịn không được xoa xoa đôi mắt, lại như không xác định đi xem lịch treo tường trong phòng khách.
Xác thật là ngày 9 tháng 8 năm 20XX, không sai mà.
Lại đi xem màn hình di động Thư mẫu vừa mới ấn sáng, ngày cũng giống nhau như đúc.