TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 93: Mua Xe La

Thư Dư đi theo Vu quản gia xem số son phấn còn lại, kỳ thật cũng không tệ lắm, ngoài vài loại xác thật chẳng ra gì thì còn dư lại tới hai mươi hộp so với Thúy Hoa các nàng đi cửa hàng son phấn ở trấn trên mua còn tốt hơn một chút.

Thư Dư nói cảm tạ xong Vu quản gia liền đi rồi, Toàn môi giới cũng cầm phí môi giới rồi cùng hắn rời đi luôn.

Thư Dư ở lại xem xét cửa hàng, hiện giờ cửa hàng chỉ còn mình nàng, nàng phải suy nghĩ xem dựa vào bố cục của cửa hàng này thì nên bố trí như nào cho tốt.

Cho đến khi ra khỏi cửa hàng, Vu quản gia mới nhỏ giọng nói với Toàn môi giới, “Việc vừa xong ngươi phải bảo mật cho ta, đặc biệt là cái giá thuê này. Lão gia nhà chúng ta cũng biết hoàn cảnh nhà bọn họ, hơn nữa cũng có liên hệ sâu xa như vậy, biết nhà bọn họ gặp phải kinh hách, tai bay vạ gió. Nếu mà không gặp thì cũng thôi đi, gặp được rồi nếu có thể giúp thì giúp một chút, cũng coi như là để bọn họ yên ổn trong lòng. Không có trực tiếp miễn tiền thuê cũng là vì suy nghĩ cho lòng tự trọng của tiểu cô nương người ta. Chỉ là việc này nếu truyền ra ngoài, khó tránh khỏi phá hủy giá thị trường.”

Toàn môi giới ngầm hiểu, “Đã hiểu đã hiểu.”

Vu quản gia cho Toàn môi giới một lượng bạc vụn, cười cười rời đi.

Vu gia cũng không để bụng chút tiền thuê của cửa hàng này, nếu có thể, lão gia còn muốn trực tiếp bán luôn cửa hàng ấy chứ. Chỉ là hiện tại mới vừa đối ngoại tuyên bố là thái thái sinh bệnh nặng, quay đầu đã gấp không chờ nổi đem cửa hàng thái thái quản lý bán ngày, người ngoài khó tránh khỏi sẽ có phỏng đoán ít nhiều, khá rắc rối. Trước cứ cho thuê một khoảng thời gian đã, chờ nổi bật qua đi lại bán cũng không muộn.

Hơn nữa sau khi lão gia nghe xong vị sư thái kia nói, đoạn thời gian này vẫn luôn làm việc thiện. Đặc biệt là đối với việc liên quan đến hài tử, cực kỳ để bụng. Song bào thai kia thiếu chút nữa gặp nạn, gặp rồi đương nhiên phải giúp chứ.

Thư Dư đem cửa hàng trong ngoài đều xem xét xong, trong lòng rất là vừa ý.

Ngay sau đó nàng lại đi cửa hàng tơ lụa cách vách mua chút vải dệt chất lượng tốt, mang lên son phấn đã lựa chọn xong chuẩn bị trở về nhà.

Lúc có chiếc xe ngựa đi ngang qua, Thư Dư dừng một chút, phải mua xe thôi, không cần xe ngựa, cũng mua một chiếc xe la mới được, đưa hàng hóa ra ngoài cũng khá tiện.

Nàng hỏi thăm qua, Giang Viễn huyện bên này ngựa không nhiều lắm, cho nên cũng đừng suy nghĩ mua xe ngựa, người có tiền thì đều đi phủ thành mua cả. Cho nên giá cả xe ngựa tầm khoảng từ 15 lượng đến 25 lượng.

Mua la thì rẻ hơn rất nhiều, thấp nhất tám lượng, cao nhất là 12 lượng.

Thư Dư do dự một lát, xoay người đi ra chợ buôn bán trâu ngựa.

Sau nửa canh giờ, từ bên trong dắt ra một chiếc xe la, người bán đứng ở phía sau nàng không ngừng thở dài, “Tiểu cô nương cũng mặc cả quá đi mất.” Còn tưởng rằng nàng tuổi còn nhỏ, bộ dáng lại đầy mặt vô tri là có thể hung hăng chặt chém được một phen cơ.

Không nghĩ tới vốn dĩ với 12 lượng mua được con la khỏe mạnh, lại còn ở phía sau kéo cái thùng xe kia vừa đẹp vừa rắn chắc nữa chứ, đúng là đã bị nàng lừa gạt rồi.

Con la cộng với cả thùng xe, nàng trả 12 lượng, tương đương với cái thùng xe tốt như vậy là tặng không.

Thư Dư cười tủm tỉm, đem đồ đạc đều đặt trên xe la, một đường ra khỏi cửa thành, lúc này mới ngồi trên càng xe, hướng về phía Thượng Thạch thôn mà đi.

Nàng đã học được cách đánh xe la rồi, hai lần thuê xe trước, nàng vẫn luôn học hỏi từ xa phu, còn tự mình thử đánh xe một lần.

Năng lực học tập của Thư Dư rất cao, con la này cũng ngoan ngoãn, một đường rất thuận lợi.

Vừa mới đến cửa thôn Thượng Thạch thôn, xe la đã hấp dẫn sự chú ý của thôn dân Thượng Thạch thôn rồi.

Toàn bộ thôn, nhiều nhất cũng mới có hai con trâu một con lừa mà thôi, thật đúng là không ai có xe la cả.

Bởi vì Thư Dư từng thuê xe la hai lần nên các thôn dân đều cho rằng nàng lần này cũng là thuê, xem một cái liền xoay đầu đi nhỏ giọng nghị luận.